Chương 796:
Nhưng toàn bộ những gì anh ta có đều nhờ Tôn Húc cho, anh ta không thể không nhẫn nhịn quỳ xuống.
Bấy giờ, Tôn Mỹ Quyên mới bàng hoàng nhận ra bố mình rất sợ Dương Thanh, nếu không sao lại đánh mình?
Cô ta cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.
Trong mắt cô ta, Dương Thanh chỉ là một thằng nghèo hèn. Vậy mà giờ đây đến cả bố cô ta cũng phải quỳ gối trước mặt anh, cô ta chẳng là cái thá gì.
“Anh Thanh, tôi sai rồi!”
Tôn Mỹ Quyên cắn răng nói. Cô ta biết nếu mình không xin lỗi, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mạc Đông Húc cũng không cam tâm nói: “Xin lỗi, tôi không nên trêu chọc anh!”
“Anh Thanh, chúng tôi đều biết sai rồi. Xin anh rộng lượng tha cho chúng tôi”.
“Anh Thanh, dù sao chúng tôi cũng là bạn bè bốn năm đại học với Hoa Nhã. Mong anh có thể nể mặt cậu ấy đừng để bụng chúng tôi”.
“Hoa Nhã, chúng mình biết sai rồi. Sau này sẽ không đối xử với cậu như vậy nữa. Cậu mau cầu xin anh cậu giúp bọn mình đi, xin cậu đấy”.
…
Lúc trước mắng chửi Dương Thanh và Tống Hoa Nhã độc địa bao nhiêu, bây giờ lại càng hèn mọn bấy nhiêu.
Dương Tùng, Thượng Hiểu Hà và Vương Hoan vô cùng sợ hãi, chỉ muốn lập tức dập đầu nhận lỗi.
Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, chỉ cười híp mắt nói với Tôn Húc: “Chắc ông biết cách làm người của tôi rồi, trước giờ nếu không động vào tôi, tôi sẽ không làm gì”.
“Vừa nãy con gái và con rể của ông sỉ nhục tôi và em gái hết lời, thậm chí còn tuyên bố muốn giết bọn tôi”.
“Nếu tôi đòi mạng của con gái và con rể ông để bảo vệ nhà họ Tôn cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù sao bọn họ cũng đắc tội tôi trước, còn đòi lấy mạng tôi và em gái”.
Vẻ mặt tươi cười của Dương Thanh khiến Tôn Húc thấy rợn tóc gáy.
Tôn Mỹ Quyên và Mạc Đông Húc nghe xong cũng sợ suýt tè ra quần. Đúng là họ muốn giết Dương Thanh, nhưng là vì tưởng anh không có thế lực gì.
Bây giờ đến cả Tôn Húc cũng phải quỳ xuống xin tha, chứng tỏ thân phận của Dương Thanh rất khủng.
Nếu anh muốn lấy mạng bọn họ, dù là Tôn Húc cũng không cứu được!
Tôn Húc cũng sợ run người. Ông ta từng được chứng kiến thực lực của Dương Thanh, dù là cao thủ đứng đầu nhà họ Tôn cũng không phải đối thủ.
“Cậu Thanh, tôi chỉ có một đứa con gái. Xin cậu nể mặt tôi tha cho nó. Cậu có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần tôi làm được tôi sẽ không từ chối”.
Tôn Húc vội vàng cầu khẩn.
Dương Thanh híp mắt hỏi: “Nể mặt ông? Mặt mũi của ông đáng tiền lắm sao?”
Mọi người trong phòng chỉ thấy hoảng sợ. Tôn Húc đã quỳ xuống xin tha mà Dương Thanh vẫn không chịu nể mặt.
Bấy giờ, Tôn Mỹ Quyên và Mạc Đông Húc mới biết lần này chọc vào phiền phức lớn rồi. Chỉ e dù không chết cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng.
Tôn Húc quệt mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng nói: “Trước mặt cậu Thanh mặt mũi của tôi là cái rắm! Sao tôi dám bảo cậu nể mặt tôi cơ chứ?”
“Tôi chỉ muốn xin cậu tha cho con gái tôi một đường sống. Đương nhiên tôi biết con nhóc này dám đắc tội cậu chính là chết chưa hết tội”.
Tôn Mỹ Quyên và Mạc Đông Húc nghe xong cũng sợ suýt tè ra quần. Đúng là họ muốn giết Dương Thanh, nhưng là vì tưởng anh không có thế lực gì.
Bây giờ đến cả Tôn Húc cũng phải quỳ xuống xin tha, chứng tỏ thân phận của Dương Thanh rất khủng.
Nếu anh muốn lấy mạng bọn họ, dù là Tôn Húc cũng không cứu được!
Tôn Húc cũng sợ run người. Ông ta từng được chứng kiến thực lực của Dương Thanh, dù là cao thủ đứng đầu nhà họ Tôn cũng không phải đối thủ.