Chương 696:
Nghe vậy, Lạc Bân lập tức ngẩn người.
Một lúc lâu sau ông ta mới lấy lại tinh thần, mặt mũi đỏ bừng không dám giấu diếm nói: “Năm xưa tôi từng yêu thầm bà ấy, chỉ sợ bà ấy còn chẳng biết có một người bạn cùng trường như tôi”.
Dương Thanh tỏ vẻ đã hiểu khiến Lạc Bân càng thêm ngượng ngùng.
Đúng lúc này có người gõ cửa, thư ký nói vọng vào: “Thưa chủ tịch, mấy người nhà bà Lý tới rồi!”
“Cho họ vào đi!”
Dương Thanh lên tiếng nói.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, hai gương mặt quen thuộc và một gương mặt trung niên lạ lẫm xuất hiện.
“Chào cậu Thanh!”
Tống Hoa Nghĩa trông thấy Dương Thành, cung kính chào hỏi.
Tống Hoa Nhã rất kích động nhưng không dám thể hiện trước mặt mẹ mình, chỉ ngượng ngùng nói: “Chào anh Thanh!”
Dương Thanh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn sang Lý Hải Vinh.
Có lẽ là vì chưa kịp thay quần áo đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống nên Lý Hải Vinh vẫn mặt một bộ sườn xám cao quý.
Không hổ là người từng được Lạc Bân yêu thầm, dù đã có hai người con trưởng thành nhưng vẫn còn rất xinh đẹp.
Trong lúc Dương Thanh đang đánh giá Lý Hải Vinh, bà ta cũng đang đánh giá anh.
Bà ta ở nhà họ Tống lâu như vậy nhưng chưa từng thấy một người trẻ tuổi nào dám nhìn thẳng vào mình như Dương Thanh.
Nhưng bà ta cảm nhận được áp lực tỏa ra từ trên người Dương Thanh, đến cả chủ nhà họ Tống, Tống Thanh Sơn cũng kém xa.
Rốt cuộc cậu ấy là ai mà lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?
Lý Hải Vinh bỗng hiểu ra, tại sao con trai của mình tin tưởng chàng trai trẻ này như vậy, đến cả con gái mình cũng vừa gặp đã yêu.
“Cậu ấy chính là cậu Thanh con từng kể với mẹ!”
Tống Hoa Nghĩa thấy không khí hơi ngột ngạt, vội vàng chủ động giới thiệu.
“Chào cậu Thanh!”
Lý Hải Vinh mỉm cười chào hỏi, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Giọng nói của bà ta rất êm tai, nói chuyện dịu dàng đúng chất phụ nữ phương Nam.
“Chào bà Lý, mời ngồi!”
Dương Thanh chỉ vào ghế sofa bên cạnh.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Tống Hoa Nhã không nhịn được lên tiếng đầu tiên: “Anh Thanh cho người đón chúng em có chuyện gì sao?”
Lý Hải Vinh và Tống Hoa Nghĩa cũng nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Anh khẽ cười đáp: “Tôi muốn mời mọi người làm việc cho tôi!”
Nghe thấy Dương Thanh nói vậy, ba người đều sững sờ.
Không ai nghĩ tới Dương Thanh cho người đón họ đến là để họ làm việc cho anh.
Dù thế nào bọn họ cũng là người của nhà họ Tống, nếu làm việc dưới quyền Dương Thanh chẳng phải là đắc tội nhà họ Tống rồi sao?
“Mọi người không cần lập tức trả lời tôi. Tôi sẽ cho mọi người một ngày để suy nghĩ rồi hẵng nói cho tôi đáp án”.
Ba người chưa kịp mở miệng, Dương Thanh đã nói tiếp.