Chương 54: Gieo gió gặt bão
Cái tát này vô cùng giòn giã, trong giây lát ánh mắt của mọi người đồng loạt dồn hết về phía này.
Tần Thanh Tâm cực kỳ kinh ngạc, cô bưng bên má vừa bị Vương Mộng tát, tức giận thốt lên: “Cô, cô dám đánh tôi?”
“Tôi đánh thứ thấp hèn như cô đấy thì sao, công việc mà tôi giao cho cô cô làm được bao nhiêu chuyện?”
“Kêu cô đi bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hùng, cuối cùng thì sao? Không chỉ đàm phán thất bại mà còn đắc tội với bên nhà họ Hùng”.
“Không làm xong chuyện lớn thì cũng thôi đi, đến chuyện nhỏ nhặt như đi in vài bản tài liệu mà cũng làm không xong, tôi đánh cô là sai chắc? Nếu không muốn làm nữa thì tự động từ chức, biến luôn đi”.
Rõ ràng Vương Mộng đánh cô nhưng cô ta lại lôi một đống lí lẽ ra cho mình, liên tiếp vạch ra mấy điểm “sai lầm” của Tần Thanh Tâm.
Rất nhiều người đứng hóng hớt, dù có người muốn đứng ra giúp cô cũng không dám, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Vương Mộng đang cố ý gây chuyện với cô.
Đôi mắt Tần Thanh Tâm đỏ bừng, cảm thấy vô cùng tủi nhục và giận dữ, nhưng dù sao Vương Mộng cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, tất cả chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của cô ta.
“In tất cả tài liệu ra thành hai mươi bản một mặt, nếu làm lỡ giờ tổ chức họp của lãnh đạo, dù cô không chủ động từ chức thì cũng chuẩn bị bị sa thải đi!”, Vương Mộng hung ác nạt nộ.
Tần Thanh Tâm cắn môi đến đỏ ửng, chỉ đành phải làm theo lời Vương Mộng vừa nói.
“Chị Mộng, chị giỏi thật đó, trừng trị con ả hồ ly tinh kia vào khuôn phép ngay”.
“Cô cũng không nhìn lại xem chị Mộng là ai cơ chứ, chị Mộng chính là giám đốc của phòng kinh doanh, thứ lẳng lơ kia ỷ mình có chút xinh đẹp, lại ảo tưởng bản thân tài giỏi hơn người, tôi á, đã ngứa mắt cô ta từ lâu rồi”.
“Chị Mộng, đây là thỏi son Dior chính hãng do chồng em đi ra nước ngoài công tác mang về đấy, em cảm thấy thỏi son này rất hợp với chị luôn, em còn chưa bóc hộp ra đâu, em tặng chị luôn này!”
…
Tần Thanh Tâm vừa đi, lập tức có một nhóm các cô gái trẻ tuổi xông lên vây quanh Vương Mộng, có người nịnh hót, có người tặng quà, Vương Mộng vô cùng hài lòng với kết quả này.
Không bao lâu, Tần Thanh Tâm đã in xong hai mươi bản tài liệu quay lại.
“Tôi đã in tất cả tài liệu một mặt theo yêu cầu của cô rồi”, Tần Thanh Tâm ôm một núi tài liệu tiến lại gần Vương Mộng.
Vương Mộng bỗng nhiên cười khẩy: “Cô có thể cầm nó đi chỗ khác được rồi!”
“Ý của cô là gì?”, Tần Thanh Tâm nhíu mày.
Vương Mộng bưng tách cà phê trên tay, cười híp mắt đáp lại: “Thì là nhìn cô cảm thấy ngứa mắt nên muốn đùa cô một chút thôi chứ sao, chơi xong rồi thì còn để cô lởn vởn trước mắt tôi làm gì?”
“Bộp!”
Tần Thanh Tâm nổi giận bừng bừng, một tay cô cầm đống tài liệu nện một cái thật mạnh lên bàn, cả giận chất vấn: “Dày vò tôi như vậy cô vui vẻ lắm sao?”
“Cô còn dám đập bàn đập ghế với tôi đó hả, không muốn đi làm nữa hay sao?”, Vương Mộng đanh mặt uy hiếp.
Tần Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, đanh mặt hỏi Vương Mộng: “Vương Mộng, có phải cô tưởng bản thân là quản lí thì có thể hô mưa gọi gió trong công ty này không?”
Vào lúc này, Tần Thanh Tâm vô cùng khí thế, trong lòng Vương Mộng cũng không khỏi đánh thót một cái, bỗng nhiên, cô ta cảm thấy như vị nữ chủ tịch xinh đẹp, quyết đoán kia đã trở lại rồi.
Nhưng ý nghĩ đó chỉ vụt qua đầu cô ta trong tích tắc rồi lại lập tức biến mất.
Vương Mộng thẹn quá hoá giận quát lên: “Đúng là vậy đấy, tôi có thể làm được quản lí phòng kinh doanh này đã chứng minh được bản thân tài giỏi ra sao rồi, chí ít là hơn gấp trăm gấp ngàn lần thứ đàn bà ti tiện như cô”.
“Đừng cho là tôi không biết trong đầu cô nghĩ cái gì, cô muốn bắt đầu lại từ đầu, sau đó từng bước một bò lên vị trí cao trong công ty. Nhưng tôi nói cho cô biết, Vương Mộng tôi còn ở đây thì cả đời này cô cũng đừng mong vượt qua tôi được, chỉ cần ngày nào cô còn là cấp dưới của tôi thì tôi sẽ dốc sức dày vò cô đến hết ngày ấy”.
Mặt Vương Mộng dữ tợn, điều này khiến Tần Thanh Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc trước khi cô còn là chủ tịch của tập đoàn, Vương Mộng chẳng qua chỉ là sinh viên mới ra trường đến để xin việc. Bởi vì hoàn cảnh của cô ta khó khăn, Tần Thanh Tâm thương cảm mới phá lệ giao cho cô ta chức thư kí riêng của mình, đến cả tiền lương, phụ cấp cũng gấp đôi so với những nhân viên thực tập bình thường.
Nhưng mình đối xử tốt với cô ta hết lòng hết dạ, còn cô ta thì sao, vào lúc mình nghèo túng lại chà đạp mình như vậy.
Sắc mặt Tần Thanh Tâm dần dần lạnh lùng, cô nhìn thật sâu vào Vương Mộng: “Hi vọng cô sẽ không hối hận!”
Tần Thanh Tâm dứt lời, lập tức quay người trở lại bàn làm việc của mình.
“Ra oai cái nỗi gì? Tưởng mình còn là chủ tịch như năm năm trước hay sao?”, Vương Mộng bĩu môi, không biết vì sao lời nói vừa rồi của Tần Thanh Tâm khiến cô ta sinh ra một dự cảm không lành.
Tần Thanh Tâm vừa rời đi, lại có một người phụ nữ trang điểm rất đậm đi vào, trong tay cô ta cầm một chiếc cờ lưu niệm hình tam giác màu đỏ, cười lớn thông báo: “Chúc mừng quản lí Vương, tháng này, tổng hợp các hạng mục của phòng kinh doanh đứng thứ nhất trong thi đua giữa các phòng ban của công ty, đồng thời còn thưởng riêng cho cá nhân cô một trăm nghìn!”
“Thật sao?”, Vương Mộng lập tức vui mừng khôn xiết, tâm trạng bực bội vừa xuất hiện nhanh chóng được quét sạch ra khỏi đầu.
“Tất nhiên là thật rồi, đây là cờ lưu niệm, tiền thưởng sẽ gửi cho cô kèm tiền lương tháng này”, cô gáitrang điểm đậm nở nụ cười.
“Em cảm ơn chị Liễu! Chờ đến khi có tiền lương, em khao chị một bữa no nê”, Vương Mộng vui sướng nói.
“Thế thì chị chờ bữa cơm của cô đấy!”, cô gái đó nói xong liền đi khỏi phòng.
Tin tức phòng kinh doanh đứng đầu trong cuộc thi đua tháng nhanh chóng lan ra khắp công ty, rất nhiều người đều đến chỗ Vương Mộng xun xoe.
“Chúc mừng quản lí Vương”.
“Cái ghế phó giám đốc của phòng kinh doanh đang để trống, không chừng là cố ý dành ra để đợi quản lí Vương thăng chức đấy”.
“Đến khi quản lí Vương lên làm phó giám đốc phòng kinh doanh thì cũng đừng quên đám bạn này nha!”
…
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều xoay quanh Vương Mộng nịnh nọt.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, để cảm ơn mọi người vẫn luôn quan tâm tôi trong thời gian qua, tối nay xin được mời mọi người dùng bữa tại nhà hàng Bắc Viên Xuân!”
Vương Mộng bỗng nhiên cất cao giọng, mọi người lập tức vui sướng hoan hô: “Quản lí Vương muôn năm!”
Lúc này, khóe miệng Vương Mộng lại nhếch lên một nụ cười đùa cợt ác ý, cô ta nhìn về phía Tần Thanh Tâm: “Tất cả mọi người đều có thể đến Bắc Viên Xuân dùng bữa, nhưng trừ cô ta!”
Cho dù Vương Mộng có mời Tần Thanh Tâm thì cô cũng sẽ từ chối, thế nhưng Vương Mộng nói mời mọi người đi ăn trừ cô ra trước mặt tất cả mọi người thế này, đúng là sỉ nhục quá đáng.
Đôi mắt Tần Thanh Tâm đỏ ửng, cô thất vọng nhìn lại Vương Mộng: “Vậy thì chúc cô có thể bày bàn tiệc này một cách thuận lợi”.
“Không nhọc đến phiên cô quan tâm!”
Vương Mộng cất giọng châm chọc: “Cô vẫn nên về nhà sai thằng chồng vô dụng của cô nấu cơm cho ăn thôi! Ha ha!”
“Ha ha…”
Mọi người lập tức hùa theo Vương Mộng đồng loạt cười phá lên.
Tần Thanh Tâm lạnh lùng liếc nhìn Vương Mộng, cô rút điện thoại ra gửi đi một dòng tin nhắn.