Chương 538: Đối tượng bị mọi người chỉ trích
Vương Thành chưa kịp đáp lời, Dương Thanh đã gọi thêm một cú điện thoại nữa.
“Bà Diệp, tôi cần sự hỗ trợ từ nhà họ Diệp”, Dương Thanh vào thẳng vấn đề.
Đương nhiên bà Diệp chính là Diệp Mạn – mẹ ruột của Tần Thanh Tâm.
Ban đầu khi ở Giang Hải, Diệp Mạn đã dùng sự thật về việc bố ruột Tần Thanh Tâm bị giết để uy hiếp Dương Thanh, ép Dương Thanh hợp tác với nhà họ Diệp.
Bây giờ Dương Thanh định ra tay với Vũ Văn Bân, đương nhiên anh sẽ không quên người phụ nữ đã từng uy hiếp mình.
“Cậu muốn tôi làm gì?”, Diệp Mạn hỏi thẳng.
“Tạo ra một số rắc rối cho người thừa kế gia tộc Vũ Văn, tôi muốn khiến anh ta cút khỏi gia tộc Vũ Văn!”, Dương Thanh nói.
“Được!”
Diệp Mạn chỉ đáp một chữ rồi cúp máy luôn.
“Vương Thành, anh cần tôi chứng minh các mối quan hệ của mình nữa không?”, Dương Thanh cười híp mắt, hỏi Vương Thành.
Lúc này Vương Thành mới hoàn hồn, trong mắt lóe lên ánh sáng, hai cú điện thoại vừa rồi đã khiến hắn ta vô cùng khiếp sợ.
Nhất là cuộc gọi cho Hoàng Thiên Hành, càng khiến hắn ta kinh hãi.
Không ngờ chủ gia tộc họ Hoàng – một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô đã phục tùng Dương Thanh.
Đối với Vương Thành, đây đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng nó lại là sự thật.
“Đã đến nước này rồi mà tôi vẫn không đồng ý thì đúng là không biết điều”.
Vương Thành lại nở nụ cười bất cần đời.
Lúc này, hắn ta chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu sự chấn động trong lòng.
Dương Thanh cười lớn, lập tức đứng dậy: “Nếu vậy thì hợp tác vui vẻ! Tôi rất mong đến ngày anh trở thành người thừa kế của gia tộc Vũ Văn đấy”.
“Ha ha, được thôi, cảm ơn lời chúc của cậu!”, Vương Thành cũng vô cùng vui vẻ.
Sau nhiều năm sắp đặt, sự xuất hiện của Dương Thanh đã mang lại hy vọng cho hắn ta.
Tuy hắn ta không biết Dương Thanh có cách gì để giúp hắn ta thay thế Vũ Văn Bân, nhưng hắn ta biết, hai cuộc điện thoại mà anh vừa gọi đã đủ để chứng minh anh có năng lực chống lại gia tộc Vũ Văn rồi.
Tuy Dương Thanh không nói cho hắn ta biết cần phải làm gì, nhưng đương nhiên hắn ta sẽ không ngồi yên.
Thoáng chốc sau, một người đàn ông mặc đồ đi đêm bước vào văn phòng Vương Thành rồi đứng đó như một bóng ma vậy.
Trong mắt Vương Thành xuất hiện vẻ tàn nhẫn: “Chuẩn bị lâu thế rồi, cũng đã đến lúc các anh làm chút gì đó cho tôi. Anh đích thân dẫn người đi giết mấy người đi!”
“Anh muốn giết ai?”, người kia hỏi.
“Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn!”, Vương Thành gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói ra hai cái tên này.
“Vâng!”
Người kia tuân lệnh rời đi.
Vương Thành tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, hai tay liên tục day huyệt Thái Dương.
Hắn ta bị bệnh đau nửa đầu.
Căn bệnh này đã kéo dài suốt mười tám năm.
Vào năm Dương Thanh bị trục xuất khỏi gia tộc, mẹ con hắn ta cũng bị đuổi đi ngay sau đó.
Mười tám năm trước, hắn ta mới mười bảy tuổi.
Đến giờ, hắn ta vẫn nhớ rõ, sau khi bị đuổi khỏi gia tộc, mẹ con hắn ta đã chuyển đến một khu ổ chuột hoang vu. Đêm hôm ấy, một cao thủ mặc đồ đen xuất hiện.
Cao thủ đó định giết hắn ta và mẹ, chính mẹ đã đỡ một nhát dao thay hắn ta, giữ chặt cánh tay của cao thủ áo đen, để hắn ta có cơ hội chạy trốn.
Mẹ hắn ta chết, để mình hắn ta lủi thủi trên cõi đời này.
Về sau, hắn ta mới biết chuyện người áo đen muốn giết hắn ta là do Liễu Phù Dung cử tới.
Liễu Phù Dung là vợ của bố ruột hắn ta.
Còn Vũ Văn Tấn là con trai duy nhất của Liễu Phù Dung.
Trước đó, Liễu Phù Dung sợ Vương Thành tranh giành quyền lực với Vũ Văn Tấn nên dứt khoát cử người đuổi giết mẹ con hắn ta luôn.
May mà sau khi mẹ hắn ta mất, bố hắn ta ra mặt nên mới đè chuyện này xuống được.
Người ngoài đều nghĩ bố Vương Thành muốn bù đắp cho mẹ hắn ta nên mới tặng club Vương Thành cho hắn ta.
Chỉ mình Vương Thành biết, bố muốn bù đắp cho hắn ta. Sau khi mẹ mất, ông ta mới tặng hắn ta club Vương Thành.
Những năm qua, hắn ta luôn âm thầm bồi dưỡng cao thủ để chờ đến ngày báo thù rửa hận.
Trước kia, hắn ta không dám ra tay vì sợ gia tộc Vũ Văn sẽ tìm ra mình sau khi Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn chết, nhưng giờ hắn ta không sợ nữa.
Chắc chắn hai cuộc điện thoại mà Dương Thanh vừa gọi sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho gia tộc Vũ Văn. Nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng đồng loạt làm khó gia tộc Vũ Văn, có lẽ người của gia tộc Vũ Văn sẽ phải sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian để điều tra chuyện Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn bị giết chứ?
Sau khi rời khỏi club Vương Thành, Dương Thanh quay về khách sạn như không có chuyện gì.
“Anh Thanh, Vương Thành sẽ không bán đứng chúng ta chứ?”
Sau khi về khách sạn, Mã Siêu lo lắng hỏi.
Dương Thanh mỉm cười: “Cho dù anh ta bán đứng chúng ta thì đã sao?”
Nghe thấy thế, Mã Siêu bỗng sững sờ, lập tức nhớ đến thân phận và địa vị của Dương Thanh, mới nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc tới mức nào.
Đừng nói là tám nhà quyền thế ở Yến Đô, ngay cả người của Hoàng tộc Chiêu Châu cũng có gì đáng sợ với Dương Thanh đâu cơ chứ?
Sau khi tắm xong, Dương Thanh gọi video cho Tần Thanh Tâm.
“Bố!”
Video vừa kết nối, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng đã xuất hiện trong màn hình. Tiêu Tiêu kích động hô lên.
“Tiêu Tiêu, nhớ bố không nào?”
Trông thấy con gái, Dương Thanh mỉm cười dịu dàng.
Lúc này, Tiêu Tiêu đang được Tần Thanh Tâm bế.
Tần Thanh Tâm cũng mỉm cười nhìn Dương Thanh.
“Nhớ! Tiêu Tiêu nhớ bố ạ!”, giọng nói ngọt ngào của Tiêu Tiêu vang lên.
“Nhớ bố thế nào?”, Dương Thanh cười hỏi.
“Nhớ bố kể chuyện cho Tiêu Tiêu nghe, nhớ bố dẫn Tiêu Tiêu đi sở thú, nhớ bố dẫn Tiêu Tiêu tới khu vui chơi ạ”.
Tiêu Tiêu vui vẻ nói, còn liên tục huơ tay.
Dương Thanh lập tức dở khóc dở cười: “Thì ra con chỉ nhớ bố dẫn con đi chơi thôi à!”
Tần Thanh Tâm cũng cười, hỏi: “Bên anh vẫn ổn chứ?”
Dương Thanh gật đầu: “Vẫn ổn, gần xong việc rồi, mấy hôm nữa anh sẽ về”.
Gia đình họ trò chuyện qua video một lúc lâu rồi mới tắt máy.
Sáng sớm hôm sau, một tin tức khiến cả Yến Đô khiếp sợ xuất hiện trên trang nhất các tờ báo ở Yến Đô.
Nó liên quan tới việc Liễu Phù Dung và Vũ Văn Tấn bị giết.
Khi thấy tin tức được đăng lên, Dương Thanh cũng hơi kinh ngạc. Tuy người khác không biết hai người kia đã chết thế nào nhưng anh thì biết rõ.
Anh biết rõ những gì mà Vương Thành đã gặp phải năm đó.
Người phụ nữ ác độc Liễu Phù Dung đã cử người đuổi giết Vương Thành và mẹ hắn ta.
Mẹ Vương Thành bị giết khi cứu hắn ta.
Bây giờ, sao Vương Thành có thể bỏ qua cơ hội báo thù tốt như thế chứ?
Hơn nữa, nếu Vũ Văn Tấn chưa chết, sao hắn ta có thể quay về gia tộc Vũ Văn được?
“Xem ra anh ta đã ngấp nghé vị trí người thừa kế của gia tộc Vũ Văn từ lâu rồi nhỉ?”
Dương Thanh mỉm cười.