Chương 449: Mày chính là Dương Thanh à?
“Chết tiệt! Anh đứng lên làm gì?”
“Người ta gọi người đứng đầu tỉnh Giang Bình cơ mà, anh tỏ vẻ gì chứ?”
“Anh muốn chết cũng đừng liên lụy tới chúng tôi!”
La Viên Viên và Từ Lệ ngồi cạnh Dương Thanh giận dữ quát.
Bọn họ không thể tin Dương Thanh chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Vương Dũng cũng hoảng sợ, nghe vậy vội vàng đứng lên kéo tay Dương Thanh: “Cậu mau ngồi xuống đi, đừng tự chui đầu vào chỗ chết!”
Dương Thanh bình tĩnh nhìn Vương Dũng: “Nể tình bạn bè nhiều năm, tôi khuyên cậu mau rời xa ả đàn bà kia đi!”
Dứt lời, anh trực tiếp cất bước đi thẳng xuống sàn đấu.
Câu nói của anh luẩn quẩn bên tai Vương Dũng, anh ta cắn răng, siết chặt hai tay.
Anh ta muốn rời khỏi người phụ nữ này quá đi ấy chứ?
Chỉ là, anh ta có lý do bất đắc dĩ.
“Chết tiệt! Anh ta là cái thá gì? Một thằng nghèo rách mùng tơi cũng đòi nhúng tay vào chuyện của tôi!”
Dương Thanh đi xa rồi, La Viên Viên mới giật mình tỉnh ngộ, dữ tợn mắng.
Từ Lệ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Dương Thanh: “Viên Viên, cậu đừng tức giận vội, trò hay sắp đến rồi! Loại như anh ta cũng dám giả mạo người đứng đầu tỉnh Giang Bình, vị cao thủ trên sàn đấu chắc chắn sẽ không tha cho anh ta đâu”.
“Đúng, anh ta dám giả mạo người đứng đầu tỉnh Giang Bình, chỉ còn con đường chết!”, ánh mắt La Viên Viên trở nên ác độc.
Vương Dũng cũng dần tỉnh táo lại, cảm xúc phức tạp vừa lo cho Dương Thanh lại vừa thấy phấn khích.
Anh ta lo lắng Dương Thanh giả mạo người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ phải chết thảm.
Nhưng nếu Dương Thanh thực sự là người đứng đầu tỉnh Giang Bình thì sao?
Nghĩ tới người bạn từng được mình bảo vệ rất có thể là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, Vương Dũng cực kỳ kích động, thầm cầu nguyện trong lòng.
“Hàn Khiếu Thiên và người nhà họ Hàn xin nghênh đón người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
“Trần Hưng Hải và người nhà họ Trần xin nghênh đón người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
“Quan Chính Sơn và người nhà họ Quan xin nghênh đón người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
…
Ngay khi Dương Thanh bước ra khỏi khán đài, người của các gia tộc tỉnh Giang Bình đồng loạt đứng dậy.
Mấy mươi chủ gia tộc lớn dẫn đầu người của gia tộc mình khom lưng chào Dương Thanh.
“Uỳnh!”
Mọi người xung quanh đều sôi trào nhiệt huyết, nhất là những người trẻ tuổi.
Trông thấy Dương Thanh xuất hiện, bọn họ lại càng kích động.
Còn trẻ như vậy đã có địa vị tối cao, mấy mươi chủ gia tộc lớn của Giang Bình đều phải đứng dậy cúi chào.
Tiếng hô vang chào mừng Dương Thanh vang lên từng đợt như sóng biển cuồn cuộn càn quét xung quanh, rung động đất trời.
La Viên Viên và Từ Lệ vừa mới chê cười Dương Thanh cũng chết sững người.
“Anh ấy… anh ấy thực sự là người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc tột độ.
Vương Dũng cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh ta mau chóng lấy lại được tinh thần. Lúc đoàn người của Giang Bình bước vào, anh ta đã đoán người trẻ tuổi được các gia tộc Giang Bình vây quanh là Dương Thanh.
“Ha ha!”
Vương Dũng không nhịn được phá lên cười, kích động bật khóc: “Bạn của tôi là người đứng đầu tỉnh Giang Bình! Bạn của tôi là người đứng đầu tỉnh Giang Bình! Ha ha ha!”
Dưới sự tiếp đón long trọng, Dương Thanh chậm rãi bước lên sàn đấu.
Khí thế của anh không bằng Hắc Trạch và chưởng môn Long vừa bại trận dưới tay Ngưu Căn Huy, nhưng lại khiến Ngưu Căn Huy cảm thấy áp lực vô hình ập tới.
“Mày chính là Dương Thanh à?”
Ngưu Căn Huy híp mắt hỏi, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong lòng ông ta lại vô cùng khiếp sợ. Dù đã biết người đứng đầu tỉnh Giang Bình còn rất trẻ nhưng khi tận mắt nhìn thấy Dương Thanh, ông ta vẫn cảm thấy thật khó tin.
“Ông chính là Ngưu Căn Huy, cao thủ xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ thuật?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
Ngưu Căn Huy cau mày. Ông ta vẫn luôn tự hào mình xếp thứ 9, chưa bao giờ bị người ta khinh thường như vậy.
“Em trai tao là Ngưu Căn Sinh chết trong tay mày đúng không?”, Ngưu Căn Huy hỏi thêm một câu.
Dương Thanh đã đoán trước lần này Ngưu Căn Huy tới Giang Bình chủ yếu là vì trả thù.
Hơn nữa nhà họ Ngụy từng giúp anh xử lý thi thể của Ngưu Căn Sinh đã bị hủy diệt.