Chương 3815
Sau này, trong số các cao thủ dưới Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong, ai có thể khiến anh bị thương chứ?
Ma Thần cười khẩy: “Cậu đừng nghĩ nhiều, cho dù cậu thay xương bằng xương Ma Thần thì cũng chỉ giúp xương cốt của cậu mạnh hơn thôi, nếu cao thủ đỉnh cao thực thụ muốn giết cậu thì không cần phá hỏng cơ thể của cậu, chỉ cần áp đảo bằng cảnh giới là đã có thể khiến cậu chết không có chỗ chôn rồi”.
“Hơn nữa, nếu thay xương Ma Thần cho cậu thật, sau này cậu phải hành động thận trọng, không được tiết lộ tin mình có xương Ma Thần, bằng không, một khi cao thủ đỉnh cao của giới Cổ Võ biết chuyện, chắc chắn sẽ moi xương cậu ra đấy”.
“Ở giới Cổ Võ, xương Ma Thần là bảo vật mà ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong cũng ước ao”.
Nét mặt Dương Thanh lập tức trở nên nghiêm nghị, anh chỉ nghĩ đến lợi ích khi thay xương bằng xương của Ma Thần, mà quên mất nguy hiểm tiềm tàng.
Ma Thần nói tiếp: “Đó không phải là chuyện mà cậu nên cân nhắc bây giờ, cậu cần nghĩ xem có đồng ý hợp tác, cho phép tôi chiếm cơ thể cậu trong một năm không, chỉ cần cậu đồng ý hợp tác, giờ tôi sẽ thay xương Ma Thần cho cậu”.
Dương Thanh lập tức im lặng, anh muốn mạnh lên, một khi đạt được xương Ma Thần, có thể tưởng tượng, thực lực anh sẽ thay đổi về chất.
Nhưng anh không tin Ma Thần.
Nếu cho phép Ma Thần chiếm cơ thể anh, liệu cơ thể anh có ngày càng hòa hợp với linh hồn Ma Thần không?
Sau khi hết một năm, nếu Ma Thần không đồng ý rời khỏi cơ thể anh thì nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Dương Thanh xuất hiện rất nhiều mối lo.
“Hừ!”
Ma Thần bỗng lạnh lùng nói: “Tôi đường đường là Ma Thần, sao lại không giữ lời hứa chứ? Hơn nữa, cậu nghĩ tôi để mắt đến cơ thể này thật ư?”
“Tôi không thể không thừa nhận, thiên phú của cậu cực cao, cơ thể cũng không tệ, nhưng so với cơ thể tôi thì chỉ là rác rưởi, với thủ đoạn của tôi, cho dù bám lên một cao thủ vô cùng bình thường thì cũng có thể tạo ra một cơ thể vượt xa cậu”.
“Tôi đồng ý chiếm cơ thể cậu là vinh hạnh của cậu, không ngờ cậu lại lo tôi ở mãi trong người cậu, không rời đi”.
Dương Thanh cười gượng, vội nói: “Tiền bối bớt giận, chẳng phải tôi vừa quen tiền bối không lâu ư? Lo lắng như thế cũng bình thường”.