Chương 3598
Đỗ Minh Viễn cũng vội nói: “Đúng thế, cậu chính là ứng cử viên trời chọn cho Võ Tông, chúng tôi biết cậu vào lúc nguy nan nhất, đây vốn là ý trời, cậu Thanh, cậu hãy nghe theo ý trời, thừa kế chức tông chủ đi!”
Hai bố con đều nhìn Dương Thanh với vẻ mong đợi.
Dương Thanh im lặng một lát rồi lắc đầu, áy náy nhìn Đỗ Bá: “Bác, rất xin lỗi! Cháu không hứng thú với vị trí tông chủ Võ Tông”.
Tuy hai bố con này đã rất thẳng thắn, nhưng Dương Thanh vẫn thấy như đang mơ, anh đến Võ Tông để cứu Đỗ Trọng, kết quả vẫn chưa thấy Đỗ Trọng đâu, lại gặp được Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn, họ còn muốn anh trở thành tông chủ Võ Tông.
Anh không có hứng thú với quyền thế, hồi nãy anh do dự trong chốc lát không phải vì anh ham mê quyền lực, mà vì anh sẽ có thể bảo vệ người thân và bạn bè tốt hơn sau khi thừa kế vị trí tông chủ.
Nhưng sau khi anh trở thành tông chủ Võ Tông, anh sẽ không gặp nguy hiểm nữa chắc?
Chẳng những nguy hiểm không biến mất mà còn lớn hơn.
Bây giờ quanh anh không còn nhiều nguy hiểm nữa, nhưng nếu anh trở thành chủ Võ Tông, kẻ địch của anh chính là những thế lực hàng đầu khác đang nhòm ngó Võ Tông ở Ma Sơn.
Quan trọng nhất chính là anh thực sự không muốn trở thành tông chủ Võ Tông, ngay cả với chức vị trí minh chủ Võ Minh ở thế tục, anh cũng chỉ tạm thời tiếp nhận nó, sau khi đưa Đỗ Trọng bình an quay về, anh sẽ giao vị trí minh chủ cho Đỗ Trọng.
Bây giờ anh chỉ muốn mau chóng đưa vợ con về bên mình, sau khi giải quyết xong việc, anh chỉ muốn tìm nơi mà không ai biết anh, có thể là vùng nông thôn xa xôi, mua một trang trại rồi xây một căn tứ hợp viện, trong sân trồng cây ăn quả và rau, còn cả hoa nữa, sau đó sống ẩn dật bên vợ con.
Anh không muốn nhúng tay vào chuyện ở thế tục và giới võ thuật nữa.
Thấy Dương Thanh từ chối, trong mắt hai bố con Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều tràn ngập vẻ thất vọng.
Đỗ Minh Viễn không cam lòng, lại nói: “Cậu Thanh, cậu không nghĩ lại thật à? Tôi có thể cam đoan với cậu, chỉ cần cậu đồng ý nhận chức tông chủ Võ Tông, chúng tôi sẽ bảo vệ người thân của cậu thật tốt”.
Dương Thanh lắc đầu với vẻ cay đắng: “Anh Đỗ, xin lỗi anh!”
Đỗ Minh Viễn đang định thuyết phục tiếp, Đỗ Bá lại thở dài, nói: “Thôi! Nếu cháu đã không muốn ở đây, ta cũng không ép”.
Lúc này Dương Thanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: “Bác, bây giờ Đỗ Trọng đang ở đâu? Có ổn không ạ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!