Chương 3066:
Ông già kia vừa nói Hoài Lam là kẻ phản bội của phủ Hoài Thành, sau đó lập tức ra tay muốn giết chết Hoài Lam, nếu không nhờ Dương Thanh dùng nước trong cốc ngưng tụ thành hai mũi tên nước, ra tay bất ngờ ngay thời khác quan trọng nhất, suýt thì thành công chọc mù lão ta, chỉ sợ Hoài Lam đã chết trong tay người này rồi.
Hoài Lam run rẩy nói: “Ông ta là Ảnh Tử của thành chủ Hoài Thành, thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, ở phủ Hoài Thành, thực lực có thể nói đã rất gần với thành chủ Hoài Thành”.
“Rất nhiều chuyện đen tối ở phủ Hoài Thành đều do ông ta xử lí”.
Có thể trở thành Ảnh Tử của thành chủ Hoài Thành, sao có thể là kẻ đơn giản được?
Tuy thực lực của đối phương vẫn chưa tiến vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ của lão ta cũng đã sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ khác rồi.
Lão Cửu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nghe thì có vẻ cũng xấp xỉ thực lực của Ảnh Tử rồi, nhưng chút chênh lệch giữa hai bên lại như trời với đất.
Mặc dù Ảnh Tử chỉ mới tới bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ nhưng lão ta đã chạm được tới ngưỡng Cửu Cảnh, có thể sẵn sàng đột phá cảnh giới bất cứ lúc nào.
Ảnh Tử nheo mắt nhìn chăm chăm Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Xem ra, ba tên cao thủ của Dược Vương Cốc đúng là bị các người giết chết, một tên chỉ mới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ mà đã có thể tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc đấy”.
“Nếu tôi đoán không lầm thì ba người của Dược Vương Cốc đã bị cậu đánh úp bất ngờ băng sức mạnh nguyên tố Thủy, trở tay không kịp nên mới bị các người giết chết”.
Dương Thanh căng thẳng nhìn chăm chằm lão ta, nói: ‘Bây giờ nhắc tới những chuyện đó thì có ý nghĩa gì?”
Ảnh Tử lạnh lùng bảo: “Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đã khai chiến, dĩ nhiên việc đó đã không còn ý nghĩa gì”.
“Nhưng hiện giờ, các người có thể chết được rồi!”
Vừa dứt lời, Ảnh Tử liền lao về phía lão Cửu.
Trong ba người, chỉ có lão Cửu mới là mối nguy lớn nhất của lão ta, chỉ cần giết lão Cửu, Dương Thanh và Hoài Lam đều sẽ không trốn được nữa.
“Uỳnh!”