Chương 199: Một dao cứa cổ
Trong khu nhà cao cấp, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Trang Thánh nuốt nước bọt, lên tiếng: “Có lẽ là xảy ra tai nạn xe!”
“Tai nạn xe sao?”
Trang Kiến Thiết tức giận nói: “Từ khi nào, xe có thể tùy ý ra vào sân của nhà họ Trang vậy?”
Nhà họ Trang có một gara để xe dưới lòng đất, tất cả ô tô đều được để ở trong đó, không có ô tô nào được phép đỗ ở trong sân, dù là xe của Trang Kiến Thiết cũng không được.
Hiện giờ bỗng nhiên ở trong sân lại xảy ra tai nạn xe, có thể tưởng tượng được Trang Kiến Thiết tức giận đến cỡ nào.
“Ông chủ! Một chiếc xe Jeep đã đâm vào biệt thự của lão Hồng rồi!”
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên hoảng hốt xông vào biệt thự, khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ nói.
“Cái gì?”
Dòng chính của nhà họ Trang đều trợn mắt há mồm.
Hồng Thiên Nhai là một cao thủ được họ đặc biệt mời tới từ nhà họ Mạnh, ở nhà họ Mạnh lão ta rất được tôn kính. Hiện giờ, biệt thự của lão ta ở nhà họ Trang lại bị người khác lái xe đâm vào.
“Khốn kiếp, ngay cả biệt thự của lão Hồng mà cũng dám đâm vào, đúng là chán sống mà!”
Trang Kiến Thiết cực kỳ giận dữ, vội vàng dẫn dòng chính của nhà họ Trang ra khỏi phòng.
Quả nhiên, khi bọn họ vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy một chiếc Jeep dừng ngay cửa chính của biệt thự bên cạnh, cánh cửa đã bị nó đâm hỏng.
Cái này không phải là trọng điểm, quan trọng nhất chính là Hồng Thiên Nhai, lão ta đang giãy giụa bò từ dưới cánh cửa lên, mặt đẫm máu.
Có lẽ, lúc chiếc xe Jeep kia đâm bay cánh cửa, thì nó lại rơi trúng vào người của lão ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người nhà họ Trang đều cảm thấy dựng tóc gáy. Đây chính là Hồng Thiên Nhai, là cao thủ nhà họ Mạnh có thế lực nhất ở tỉnh lỵ, lại bị tai nạn ngay trong nhà họ Trang, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Cạch!”
Đúng lúc này, cửa xe Jeep đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao to bước ra khỏi xe.
“Người đó là ai vậy?”
Trang Kiến Thiết chưa từng nhìn thấy Tiền Bưu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Những người khác đều đồng loạt lắc đầu, bọn họ đều không quen biết người này.
“Ông chủ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông ta trong nhà họ Trang!”
Ông quản gia lên tiếng, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Cậu là ai? Mà lại dám xông vào nhà họ Trang của tôi trong đêm!”
Trang Kiến Thiết vừa nghe thấy ông quản gia nói không phải người nhà họ Trang, lập tức quát lớn với Tiền Bưu.
Bây giờ, việc đầu tiên cần làm là tỏ rõ thái độ. Nhỡ đâu Hồng Thiên Nhai đổ hết chuyện này lên đầu bọn họ, thì cho dù có mười cái nhà họ Trang cũng không đủ cho mình Hồng Thiên Nhai giết.
Hồng Thiên Nhai đứng trong biệt thự cao cấp, máu đẫm mặt, lúc này lão ta cực kỳ phẫn nộ, khuôn mặt rất dữ tợn.
Thực lực của lão ta cũng không tầm thường, nhưng lúc đối diện với Tiền Bưu, lão ta cảm nhận được sát khí rất nồng đậm.
Tiền Bưu không thèm để ý tới những người trong trang viên, ông ta nhìn chằm chằm vào con mồi của mình với đôi mắt sắc bén giống như chim ưng.
Trong tay ông ta không ngừng chơi đùa một con dao găm sáng lạnh, mũi nhọn lập lòe ánh sáng.
“Ông chính là Hồng Thiên Nhai?”
Cuối cùng Tiền Bưu cũng lên tiếng.
Hồng Thiên Nhai cắn răng hỏi: “Mày là ai?”
“Xem ra, ông đúng là Hồng Thiên Nhai rồi!”
Giọng Tiền Bưu hơi hạ xuống, ông ta cất bước đi vào trong biệt thự.
Hai người này đều hỏi một đằng trả lời một nẻo, những người nhà họ Trang đều sợ ngây người.
Hồng Thiên Nhai vốn là do Trang Thánh mời từ nhà họ Mạnh về, giờ lại gặp phải chuyện như vậy ở nhà họ Trang. Nếu Hồng Thiên Nhai thật sự xảy ra chuyện thì ông ta chính là đầu sỏ gây tội.
Trang Thánh không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu không cũng sẽ không được Trang Kiến Thiết coi trọng.
“Bố, ông ta không phải người tầm thường, nhất định là tới để giết lão Hồng. Bố mau sắp xếp cao thủ trong gia tộc tới đi, liên thủ giết chết ông ta!”, Trang Thánh vội vàng nói.
Trang Kiến Thiết là chủ của nhà họ Trang, cũng ý thức được chuyện này không đơn giản.
Tiền Bưu không biết Hồng Thiên Nhai, lại có thể trực tiếp lái xe đâm vào biệt thự của Hồng Thiên Nhai. Bây giờ ông ta còn cầm dao đi tới chỗ Hồng Thiên Nhai, rõ ràng là muốn giết lão ta.
Dù sao Hồng Thiên Nhai cũng là cao thủ được mời từ nhà họ Mạnh tới. Nếu bị giết ở trong nhà họ Trang thì chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ tính sổ chuyện này lên đầu bọn họ.
“Báo cho các tay súng, chuẩn bị sẵn sàng!”
Trang Kiến Thiết dặn dò cho ông quản gia đang đứng bên cạnh.
Đám con cháu dòng chính của nhà họ Trang đều khiếp sợ. Ấy vậy mà Trang Kiến Thiết lại gọi những tay súng ra, quá đỗi bất ngờ.
Tuy mọi người ở đây đều là dòng chính của nhà họ Trang, nhưng ngoại trừ Trang Kiến Thiết và vài người có quyền hành lớn nắm giữ gia tộc, thì những người khác đều không biết việc nhà họ Trang có cả đội súng.
Quản gia thoáng ngây người, lo lắng nói: “Ông chủ, một khi điều động các tay súng, e là sẽ mang tới phiền toái lớn cho gia tộc, xin ông hãy suy nghĩ kỹ!”
Ở Chiêu Châu, súng ống được quản lý rất nghiêm ngặt. Nếu không có giấy phép sử dụng, một khi bị phát hiện tàng trữ súng thì đó chính là trọng tội.
“Cứ làm theo những gì tôi nói đi!”
Trang Kiến Thiết lạnh lùng nói.
“Vâng, ông chủ!”
Ông quản gia không dám nhiều lời, vội vàng xoay người rời đi.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Trang Kiến Thiết cũng sẽ không dùng tới súng.
Bao nhiêu năm qua, nhà họ Trang chỉ thành lập một đội nhỏ dùng súng, cũng chưa từng sử dụng tới, không ngờ tới hôm nay lại phải dùng.
Lão ta buộc phải làm vậy. Nếu Hồng Thiên Nhai xảy ra chuyện, nhà họ Mạnh sẽ đổ hết chuyện này lên đầu bọn họ, lúc đó nhà họ Trang chỉ còn một con đường chết thôi.
Trong biệt thự, Hồng Thiên Nhai đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Tiền Bưu, trong mắt tràn ngập sự cảnh giác.
Lão ta cảm nhận được Tiền Bưu không phải là người đơn giản.
Lúc này, Tiền Bưu dừng lại, đứng cách Hồng Thiên Nhai khoảng ba mét.
“Mày là Tiền Bưu sao?”
Cuối cùng Hồng Thiên Nhai cũng nhìn rõ được gương mặt của Tiền Bưu, lão ta lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trước kia Tiền Bưu là cao thủ đứng đầu nhà họ Dương ở Châu Thành, cũng có thể nói là cao thủ số một ở Châu Thành.
Cũng nhờ có Tiền Bưu mà nhà họ Dương trở thành một trong những gia tộc đứng đầu Châu Thành. Cho dù là nhà họ Viên và nhà họ Trần mạnh nhất Châu Thành cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ rất kinh sợ Tiền Bưu.
Hồng Thiên Nhai là cao thủ của nhà họ Mạnh nên tất nhiên cũng biết Tiền Bưu.
Có điều, Tiền Bưu lại chưa bao giờ gặp Hồng Thiên Nhai, ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng nhìn lão ta.
“Tiền Bưu, tao và mày không thù không oán, sao mày lại tới gây sự với tao?”
Hồng Thiên Nhai bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần tức giận.
Lão ta chưa bao giờ giao đấu với Tiền Bưu nhưng cũng từng được nghe tới danh tiếng lẫy lừng của Tiền Bưu ở tỉnh Giang Bình.
Nếu có thể không phải đánh nhau, tất nhiên là Hồng Thiên Nhai bằng lòng.
“Tám thằng ông phái đi đều đã bị tôi giết sạch rồi. Bây giờ ông nói xem, chúng ta có thù oán gì hay không?”
Tiền Bưu bỗng nhiên nói.
“Cái gì? Người của tao đều đã chết?”
Hồng Thiên Nhai chợt thấy tức giận. Lão ta vẫn đang đợi tin tức tốt của tám người kia, không ngờ người cần thì không quay về, người tới lại là Tiền Bưu.
Chẳng mấy chốc lão ta đã vỡ lẽ ra: “Mày đang làm việc cho Dương Thanh sao?”
“Không sai, ông dám động tới cậu ấy thì sẽ trở thành kẻ thù của tôi.”
Tiền Bưu bình tĩnh nói: “Tôi cho ông năm phút, nói lời trăn trối đi!”
“Thằng nhãi ngông cuồng!”
Hồng Thiên Nhai lập tức nổi trận lôi đình, lao thẳng tới chỗ Tiền Bưu.
Tuy lão ta không muốn đánh nhau với Tiền Bưu, nhưng điều đó không có nghĩa lão ta sợ Tiền Bưu.
Ánh mắt của Tiền Bưu lạnh lùng tới cực điểm, mấy năm nay ở nhà họ Dương, ông ta đã giết không ít cao thủ. Nhưng phàm những người từng đấu với ông ta, không có một ai ngoại lệ, tất cả đều bị ông ta giết chết.
Mặc dù Hồng Thiên Nhai là cao thủ của nhà họ Mạnh, những cũng sẽ không có ngoại lệ!
Bóng dáng của Tiền Bưu chớp nhoáng, dao trong tay vẽ một vòng cung đơn giản trong không trung.
“Xoẹt!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!