Chương 1762:
“Bịch bịch bịch!”
Mã Siêu không cho bọn họ cơ hội phản ứng, mỗi lần di chuyển đều xuất hiện trước mặt Long Thiên Vũ.
Long Thiên Vũ lại không thể tránh né, liên tiếp bị Mã Siêu đánh trúng.
Người của Hoàng tộc họ Long và nhà họ Long đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu Thanh, nếu cứ tiếp tục thế này sợ là rất khó giải quyết, hay là dừng lại, coi như bọn họ hòa nhau?”
Long Chiến bỗng lên tiếng.
Sau khi đoán được thân phận của Dương Thanh, thái độ của Long Chiến đã cung kính hơn rất nhiều.
Dương Thanh cười châm chọc: “Ông có thể quyết định thay Hoàng tộc họ Long sao?”
Sắc mặt Long Chiến lập tức cứng đờ. Vừa rồi Long Thiên Vũ không thèm nể mặt lão ta, nhất quyết đòi đấu với Mã Siêu.
Hiện tại nếu lão ta yêu cầu ngừng chiến, chỉ sợ Long Thiên Vũ sẽ không chịu.
“Vậy thì nếu lát nữa xảy ra chuyện gì không may, mong cậu Thanh có thể tha thứ!”
Long Chiến về chỗ quan sát Long Thiên Vũ.
Dương Thanh lập tức cau mày, Long Chiến có ý gì?
Không may?
Sẽ xảy ra chuyện gì không may?
Trong lúc Dương Thanh còn đang suy đoán Long Chiến nói vậy có ý gì thì lão ta đã đột nhiên biến mất.
Đến khi Dương Thanh lấy lại tinh thần, Long Chiến đã tung chưởng ra.
“Bịch!”
Mã Siêu đang điên cuồng đối phó Long Thiên Vũ vốn không hề cảnh giác, cũng không ngờ sẽ có người đánh lén.
Long Chiến tung chưởng đánh bay Mã Siêu.
“Đáng chết!”
Dương Thanh vẫn đang lặng lẽ theo dõi thấy Mã Siêu bị Long Chiến đánh lén lập tức nổi giận.
Cả người anh biến mất ngay tại chỗ.
“Cậu Thanh!”
Long Đằng hốt hoảng hô lên định thuyết phục Dương Thanh nương tay.
“Bịch!”
Dương Thanh xuất hiện đánh vào ngực Long Chiến.
Long Chiến không có sức phản kháng, giống như bị một chiếc xe tải nặng mấy chục tấn xe tải tông vào.
Vậy mà khi bị Dương Thanh một chưởng đánh bay, Long Chiến vẫn mặt dày cầu xin: “Xin cậu Thanh tha cho điện hạ một con đường sống!”
Long Thiên Vũ sững sờ, không ngờ mình đã đột phá đến Thần Cảnh mà vẫn bị Mã Siêu đánh tơi tả.
Càng không ngờ Long Chiến sẽ đánh lén Mã Siêu để cứu mình, lại càng không ngờ Dương Thanh mạnh tới vậy. Cao thủ như Long Chiến vẫn không chịu nổi một đòn của anh.
“Anh Thanh nương tay!”