Chương 1701:
Ánh mắt Dương Thanh bỗng rơi xuống người Tần Đức Chính, anh nói: “Nếu đã vậy, thì xin được giao nhà họ Tần lại cho ông hai đây”.
Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Đại Dũng cảm kích nhìn anh.
Đám người Tần Đức Chính cũng quay sang nhìn nhau, vốn định nhân cơ hội này đẩy Tần Đại Dũng lên làm chủ gia tộc, nào ngờ lại bị từ chối.
Nhưng Dương Thanh cũng đã lên tiếng, nếu còn cố khuyên Tần Đại Dũng ở lại thì đúng là không thích hợp lắm.
“Thôi được, nếu đã vậy, vị trí chủ gia tộc này tạm thời để chú làm thay, nhưng vị trí này vĩnh viễn sẽ thuộc về Đại Dũng, nếu có một ngày cháu muốn trở về, chú sẽ trả lại vị trí này cho cháu”.
Tần Đức Chính chân thành nói.
“Được!”
Tần Đại Dũng cười, gật đầu.
“Tôi còn chưa chết, các người đã vội vã chọn một chủ gia tộc khác như vậy cơ à?”
Tần Như Phong vung một chưởng đẩy lùi một vị cao thủ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đám Tần Đức Chính, nói.
“Ác giả ác báo! Bao nhiêu năm qua, ông đã làm vô số việc bất nghĩa, hôm nay ông nhất định phải chết!”
Tần Đức Chính nhìn thẳng vào Tần Như Phong, đằng đằng sát khí nói.
“Chỉ dựa vào ông cũng muốn giết tôi à?”
Tần Như Phong dữ dằn hỏi, lại vung mạnh tay đẩy lùi một cao thủ khác rồi bay thẳng về phía Tần Đức Chính: “Vậy để tôi giết ông trước đã!”
“Vèo!”
Đúng lúc này, một bóng người xé gió lướt tới.
“Thịch!”
Một giây tiếp theo, thân thể Tần Như Phong bay vụt ra sau như bị đánh mạnh.
Đó chính là Vũ Liệt, lão ta lạnh nhạt nhìn Tần Như Phong, nói: “Ông đã sống thừa năm mươi năm, đáng ra nên chết lâu rồi!”
Dưới sự bao vây tấn công của tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, Tần Như Phong đã sớm như nỏ hết đà, Vũ Liệt lại vừa bước vào cảnh giới bán bộ Thần Cảnh, Tần Như Phong sao có thể chịu được một đòn của Vũ Liệt?
Lúc này con ngươi Tần Như Phong đã nở to, chết không nhắm mắt.
Toàn bộ nhà họ Tần đều chìm trong tĩnh lặng.
“Cẩn thận!”
Đúng lúc này, một con cổ trùng màu đen chui ra khỏi miệng Tần Như Phong, bắn vút về phía Vũ Liệt như một tia chớp.
Vũ Liệt cũng không ngờ Tần Như Phong đã chết nhưng lại có cổ trùng bay ra từ người lão ta, nhắm thẳng về phía mình.
Tốc độ của cổ trùng quá nhanh nên Vũ Liệt hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.
“Phốc!”
Trong chớp hoáng, một viên đá vụn bắn lên như viên đạn, trong nháy mắt đập thẳng vào cổ trùng làm cổ trùng đen như mực kia ngã xuống đất.
Đến giờ phút này, Vũ Liệt mới lấy lại tinh thần.
Người ban nãy nhắc nhở là Dương Thanh, người ném viên đá vào cổ trùng cũng là Dương Thanh.
“Cậu Thanh, tôi lại nợ cậu một mạng!”
Vũ Liệt cảm kích nói.
Dương Thanh lắc đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!