Im lặng một lúc, anh ngẩng đầu nhìn Phùng Ái Dân, nghiêm túc nói: “Nhưng tôi cam đoan có thể bảo vệ Tiểu Uyển cả đời!” “Tôi cứ tưởng cậu là anh hùng vĩ đại nói lời giữ lời. Bây giờ xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi”.
Phùng Ái Dân lạnh lùng nói: “Đã vậy, cậu cút được rồi đấy!” “Nhưng trước đó, tôi có thể nói cho cậu biết, vết thương của bạn cậu rất nặng. Trừ tôi ra, trên thế gian này không còn ai cứu được cậu ta đâu!”
Phùng Ái Dân tỏ vẻ ngạo nghễ, rõ ràng rất tự tin với y thuật của mình nên mới dám nói ra những lời như vậy. “Tiểu Uyển tiền khách!”
Phùng Ái Dân dặn dò một câu rồi quay lưng đi vào phòng.
Dương Thanh hốt hoảng đuổi theo: “Xin ông đừng tức giận. Không phải tôi không chịu cưới Tiểu Uyển, mà là tôi đã kết hôn rồi, không thể cưới vợ thêm nữa!” “Tuy tôi không cưới được cô ấy nhưng tôi sẽ bồi thường bằng cách khác. Ngoại trừ cưới Tiểu Uyển, ông muốn gì tôi đều sẽ đáp ứng”.
Tính tình của Phùng Ái Dân rất quái dị, Dương Thanh thực sự không dám đắc tội.
Nếu Mã Siêu thực sự gặp chuyện bất trắc, cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho mình. “Cút!”
Phùng Ái Dân quát lớn rồi đóng sầm cửa lại.
Dương Thanh định cầu xin tiếp lại bị Tiểu Uyển ngăn lại. “Anh Thanh, ông nội đang nổi giận. Anh càng nói ông sẽ càng giận hơn. Hay là các anh cứ đi trước, để em khuyên ông cho”.
Phùng Tiểu Uyển nói với Dương Thanh, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. “Xin lỗi cô Tiểu Uyển. Cô đừng trách tôi, cô thực sự rất tốt. Nhưng tôi đã có vợ con, hơn nữa tôi rất yêu vợ mình. Nếu lời nói của tôi khiến cô bị tổn thương thì cho tôi xin lỗi”.
Dương Thanh áy náy nói.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười lắc đầu: “Anh không cần xin lỗi, em sẽ không trách anh đâu. Nếu anh đồng ý yêu cầu của ông nội, em sẽ coi thường anh!”
Cô gái này thực sự rất tốt, trẻ trung xinh đẹp, hiểu lòng người. Nhưng dù có tốt tới đâu, Dương Thanh cũng sẽ không qua lại với cô ta. “Tôi cầu xin cô một chuyện. Chúng tôi có thể rời đi, nhưng tôi hi vọng anh em của tôi có thể ở lại đây. Nếu chúng tôi đưa cậu ấy đi, cậu ấy sẽ chết mất”.
Dương Thanh khẩn khoản nói: “Cô nhất định phải khuyên ông Phùng giúp chúng tôi đấy nhé, đừng để ông ấy từ bỏ cứu chữa cho anh em của tôi”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu đáp: “Lời ông nội vừa nói đều là vì nhất thời tức giận. Anh yên tâm, chắc chắn ông nội sẽ không để anh Siêu xảy ra chuyện đầu”.
Nghe cô ta nói vậy, Dương Thanh mới yên lòng. Sau khi cho cô ta số điện thoại, anh dẫn Đổng Chiêm Cương rời đi. “Cậu Thanh đừng lo lắng quá. Ông Phùng đã nói trước với thần y Phùng. Tôi tin thần y Phùng sẽ chữa khỏi cho Mã Siêu”.
Trên đường đi, Đổng Chiêm Cương lên tiếng an ủi.
Tuy Dương Thanh hiểu được điều này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Dù sao đúng là anh đã đồng ý cưới Phùng Tiểu Uyển để ông Phùng cứu Mã Siêu. Sau khi Mã Siêu được cứu, anh lại không giữ lời hứa.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh thất hứa. “Chắc ông biết lần này tôi tới Vương thành Quan để làm gì rồi chứ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Đổng Chiêm Cương đang lái xe lập tức nghiêm mặt gật đầu: “Em gái thất lạc nhiều năm của Mã Siêu bị một dòng chính của Vương tộc họ Quan ám sát. Cậu tới đây để trả thù”.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Nói đúng hơn, tôi tới đây chỉ để cứu Mã Siêu. Lúc đầu tôi không hề có ý định tìm tới Vương thành Quan nhanh như vậy. Là Mã Siêu lo sẽ liên lụy tới tôi, để lại di thư rồi một mình chạy tới Vương tộc họ Quan để báo thù”. “Nếu vừa nãy tôi đến muộn hơn chỉ một giây thôi, Mã Siêu đã trở thành thi thể rồi. Thù cũ nợ mới, tôi phải tự tay trả thù cho Mã Siêu!”
Nhiệt độ trong xe cũng chợt hạ xuống vài độ. Đổng
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!