Hai bố con lần lượt quỳ gối, cả người run lên bần bật.
Giờ phút này, hai người bọn họ đâu còn vẻ kiêu căng hống hách của cái được gọi là con cháu Vương tộc họ Quan nữa chứ?
Chú Đức đột nhiên cau mày: “Chàng trai trẻ, cậu quá đáng rồi đấy!”
“Hôm nay bọn họ nhất định phải chết!”
Dương Thanh tức giận nói.
Vừa dứt lời, anh liền bước về phía hai người họ từng bước một.
Nói sao thì chú Đức cũng là cao thủ Vương Cảnh của nhà họ Quan, cho dù là Vương tử hay công chúa cũng đều phải đối đáp bằng lễ nghĩa. -z-
Bây giờ lão ta lại bị một thanh niên hơn hai mươi tuổi liên tục quát tháo, điều này khiến lão ta dần cảm thấy giận dữ.
“Nếu cậu còn dám tiến lên bước nữa thì đừng trách già đây không khách sáo!”
Chú Đức bước tới đứng chắn trước mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân.
Cùng lúc đó, một luồng hào quang to lớn và mạnh mẽ tỏa ra từ trên người lão ta, lúc này Quan Hồng Vĩ và Quan Hân mới cảm thấy tốt hơn nhiều, hai người vội vàng đứng dậy.
Khi họ nhìn Dương Thanh lần nữa, trên mặt hai người chỉ có sự kinh hãi, nhưng trên mặt Quan Hân vẫn mang chút phẫn nộ.
Cô ta sợ Dương Thanh, nhưng so với việc sợ hãi, cô ta càng hy vọng có thể tự tay mình giết chết Dương Thanh.
“Ông Đức, tên khốn kiếp này căn bản không coi Vương tộc họ Quan chúng ta ra gì. Anh ta đã giết bao nhiêu người của nhà họ Quan chúng ta. Giờ ngay cả cháu và bố cháu, anh ta cũng muốn giết luôn”.
Quan Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định phải giết anh ta, nếu không bao nhiêu người của chúng ta đều chết vô ích rồi”.
“Câm miệng!”
Chú Đức cười lớn, vẻ mặt càng tức giận hơn: “Người thanh niên, già đây thừa nhận là cậu rất mạnh, trong thế hệ trẻ, tôi chưa từng gặp một người nào mạnh như cậu”.
“Nhưng nếu cậu coi già đây như thứ vô dụng thì chắc chắn cậu sẽ phải hối hận vì đã đến với thế giới này đấy”.
“Niệm tình cậu trẻ tuổi, không dễ gì có được võ nghệ đầy mình, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống. Cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây, tôi đảm bảo sau này người của nhà họ Quan sẽ không tìm cậu gây rắc rối nữa”.
Nghe chú Đức nói vậy, Quan Hân đột nhiên trở nên lo lắng: “Ông Đức, tên khốn này đã giết chết bao nhiêu người của chúng ta như vậy, lại còn ép cháu và bố cháu quỳ xuống nữa, thật sự là đang miệt thị Vương quyền mà”.
“Ông không thể thả anh ta đi được. Một khi thả anh ta đi chính là thả hổ về rừng. Sau này chắc chắn anh ta sẽ mang đến mối phiền phức to lớn cho Vương tộc họ Quan chúng ta”.
Mặt chú Đức tái xanh, đương nhiên lão ta hiểu được đạo lý này, nhưng mấu chốt là lão ta không dám đảm bảo có thể bảo vệ được tính mạng của hai người Quan Hồng Vĩ và Quan Hân trong tay Dương Thanh hay không.
Quan Hồng Vĩ lúc này mới hoàn hồn, ông ta vội vàng nói: “Đúng vậy, chú Đức, chú tuyệt đối không được thả hổ về rừng, thằng oắt này nhất định phải chết”.
“Im hết cho tôi!”
Chú Đức tức giận nói: “Nếu hai người còn dám nói thêm một câu nhảm nhí, tôi sẽ để mặc hai người đấy!”
Lực sát thương của câu nói này vô cùng lớn, Quan Hồng Vĩ và Quan Hân lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thanh cười khẩy: “Lão già, đừng tưởng là tôi không biết ông đang tính toán gì, ông muốn thuyết phục để tôi tha mạng cho hai người họ chứ gì?”
Chú Đức cau mày: “Chàng trai trẻ, có thể tha được thì hãy tha cho người ta, thực lực của Vương tộc họ Quan không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng được đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!