Ngay khi Dương Thanh chuẩn bị đi xuống, cửa sảnh tiệc bỗng nhiên được mở ra. Một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục chậm rãi bước tới.
Lúc nhìn thấy cô ta, Dương Thanh vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này không chỉ có Dương Thanh, cả Mã Siêu đang đứng trên sân khấu cũng nhìn thấy cô ta.
Chỉ một cái liếc mắt, Mã Siêu đã không thể rời mắt khỏi cô gái này.
Một bóng người đã in sâu trong trí nhớ của anh ta dần chồng lên cô gái này.
Mọi người giật mình phát hiện hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt Mã Siêu.
Cô gái kia cũng dừng bước, nhìn chằm chằm Mã Siêu, bật khóc nức nở.
Ngải Lâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhìn sang Dương Thanh theo bản năng.
Thấy anh gật đầu nhìn mình, cô ấy đã biết thân phận của cô gái trẻ này, người thân duy nhất còn lại trên đời của Mã Siêu, em gái anh ta.
“Em, em là Tuyết phải không?”
Mã Siêu run rẩy hỏi.
“Anh trai!”
Mễ Tuyết không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, hô lên một tiếng rồi chạy vọt tới chỗ Mã Siêu.
Tiếng gọi anh trai của Mễ Tuyết đã giải thích cho nghi hoặc của mọi người.
Vừa rồi còn có người tưởng Mễ Tuyết là bạn gái cũ của Mã Siêu, tới đây để phá rối.
Mễ Tuyết xông thẳng lên sân khấu, nhào vào lòng Mã Siêu bật khóc nức nở: “Mười hai năm rồi, cuối cùng em cũng được gặp lại anh!”
Mãi đến khi Mễ Tuyết nhào vào ngực mình, Mã Siêu mới tin tưởng cô gái trước mắt chính là người em gái thất lạc nhiều năm, người thân duy nhất trên đời này của mình.
“Ha ha ha ha…”
Mã Siêu sung sướng cười phá lên, kích động nói: “Anh tìm được em rồi, cuối cùng Mã Siêu anh cũng tìm lại được em gái rồi!”
Dù đang cười nhưng lòng đau như cắt.
Anh ta không thể tưởng tượng nổi, biến cố mười hai năm trước đã khiến Mễ Tuyết bị đả kích lớn thế nào.
Cũng không dám nghĩ tới mấy năm nay cô ta sống ra sao.
Thấy Mã Siêu kích động ôm chầm Mễ Tuyết quay vòng vòng, Ngải Lâm cũng rưng rưng nước mắt.
Khi còn ở biên giới phía Bắc, cô ấy đã nghe Mã Siêu kể mình còn một cô em gái. Suốt những năm qua, cô ấy cũng nhờ người tìm kiếm Mễ Tuyết khắp nơi.
Cô ấy biết rõ cô em gái này vô cùng quan trọng với Mã Siêu.
“Tuyết, em mau tới chào chị dâu đi”.
Sau khi bình tĩnh lại, Mã Siêu thả Mễ Tuyết xuống, kéo tới trước mặt Ngải Lâm.
Ngải Lâm vẫn đang rơi nước mắt, nhìn Mễ Tuyết chủ động nói: “Chào em, chị là Ngải Lâm, chị dâu của em”.
“Chào chị ạ!”
Mễ Tuyết ngoan ngoãn nói: “Chị dâu thật xinh đẹp!”