Chương 1308:
Tần Thanh Tâm vô thức ôm chặt con gái, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng sát khí hung ác tỏa ra từ người Dương Thanh.
Dường như cả sảnh tiệc cũng bị nhấn chìm trong lửa giận của anh.
Quan Hồng Vĩ đối mặt với Dương Thanh, cảm giác được áp lực mãnh liệt đè nén khiến ông ta lùi lại một bước theo bản năng, vẻ tức tối trên mặt càng nồng đậm.
Ông ta là con trai của Quan Vương, lại bị một thằng ranh con hơn hai mươi tuổi dọa sợ.
Đúng là vô cùng nhục nhã.
“Ông lại tự tìm chết rồi đấy!”
Dương Thanh gằn giọng nói.
Dù chỉ vẻn vẹn mấy chữ lại có khí thế khủng bố khiến Quan Hồng Vĩ có cảm giác như bị thần chết để mắt tới.
“Mày nói sai rồi, kẻ đáng chết hôm nay không phải tao, mà là mày!”
Quan Hồng Vĩ thẹn quá hóa giận nói: “Từ lúc mày dám động vào con gái tao, mày đã phạm vào tội chết”.
“Nhưng tính tình con gái tao tốt bụng, nếu mày chịu quỳ xuống xin tha, đồng thời giao cổ phần của tập đoàn Nhạn Thanh ra đây, có lẽ nó sẽ tha cho mày một mạng”.
“Nếu không, mày suýt giết con gái tao như thế nào, tao sẽ trả lại toàn bộ cho con gái mày”.
“Nhưng hình như con mày còn nhỏ, không biết có thể chịu nổi sức mạnh của tao không?”
Dương Thanh cố nén giận. Anh bỗng có ảo giác, có vẻ đối phương đang cố tình ép anh ra tay đánh người.
Dường như chỉ cần anh ra tay sẽ có nguy hiểm lớn hơn đang chực chờ.
“Chồng ơi!”
Tần Thanh Tâm cảm nhận được lửa giận của Dương Thanh, dịu dàng cầm tay anh khẽ gọi một tiếng.
Cảm nhận được sự mềm mại của tay vợ, Dương Thanh mới thấy bình tĩnh hơn một chút.
“Ông muốn một nửa cổ phần của tập đoàn Nhạn Thanh, tôi có thể cho”.
Dương Thanh nhìn chằm chằm Quan Hồng Vĩ: “Nhưng muốn tôi quỳ xuống xin tha là điều không thể!”
“Chỉ cần các người lập tức rời đi, tôi sẽ bảo người mang hợp đồng tới”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, tất cả đều vô cùng kinh hãi.
Nhưng anh ta vẫn không muốn Dương Thanh vì mình mà mạo hiểm như vậy.
Dương Thanh cười tự giễu nói: “Tôi vốn muốn lấy thân phận anh trai của cậu tổ chức cho cậu một đám cưới hoàn hảo, nào ngờ cuối cùng nó lại bị hủy hoại vì tôi”.
“Xin lỗi người anh em!”
Nghe thấy thế, hai mắt Mã Siêu lập tức ướt nhòe.
Dương Thanh mỉm cười nhìn Mã Siêu rồi nhìn sang Ngải Lâm, áy náy nói: “Xin lỗi chị!”
Ngải Lâm biết nhà họ Quan đến gây sự không thể trách anh được.
Cô ấy lắc đầu nói: “Chị không trách cậu, không cần tự trách”.
“Phải đấy anh Thanh, em và Ngải Lâm không trách anh đâu”.
Mã Siêu cũng vội vàng lên tiếng: “Anh đừng làm chuyện khờ khạo. Tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất bác gái để lại cho anh, không thể để nó bị tổn hại”.