Cho dù Mã Siêu và Ngải Lâm đã có nhà tân hôn, nhưng ý nghĩa khác nhau.
Hai người vừa đi vào đã có nhân viên của phòng sales chạy tới tiếp đón.
“Chào quý khách, tôi là nhân viên bán hàng của Thành Mộng Hoan, quý khách có cần tôi trợ giúp gì không?”
Một cô gái trẻ tuổi nở nụ cười chuyên nghiệp, lịch sự nói.
Không hổ là phòng sales của Thành Mộng Hoan, nhân viên đều cực kỳ xinh đẹp.
“Tôi muốn mua một căn biệt thự lớn, cô có đề cử gì không?”
Dương Thanh đáp.
“Khả năng tài chính của anh là bao nhiêu?”
Mễ Tuyết cười hỏi.
“Dương Thanh đấy à?”
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên.
Dương Thanh bị người ta gọi tên cũng ngạc nhiên quay lại, trông thấy một cô gái mặc đồng phục vest của phòng sales đi tới.
Dương Thanh chỉ cảm thấy đối phương quen mắt, cũng biết là bạn học cấp ba. Nhưng đáng xấu hổ thay, đối phương biết tên anh, nhưng anh không nhớ đối phương là ai.
“Tiêu Chỉ Tinh, lâu rồi không gặp!”
Dương Thanh lén nhìn thẻ tên trước ngực cô ta mới biết tên đối phương.
“Không ngờ đúng là con cóc ghẻ nhà cậu!”
Tiêu Chỉ Tinh cười nói.
Nghe vậy, Dương Thanh lập tức cau mày. Sao mình lại biến thành con cóc ghẻ?
Tần Y cũng cau mày, đang định nổi giận thì Tiêu Chỉ Tinh vội vàng che miệng nói: “Xin lỗi nhé, tôi lỡ lời. Cậu đừng so đo với tôi đấy”.
Nói lời xin lỗi nhưng thái độ không hề thành khẩn, nhất là ánh mắt cô ta nhìn Dương Thanh tràn đầy khinh bỉ.
Dường như rất xem thường người bạn học như Dương Thanh.
“Không sao!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Tính ra chúng ta đã không gặp nhau mười năm rồi nhỉ?”
Tiêu Chỉ Tinh khoanh tay trước ngực cười nói: “Tôi vẫn còn nhớ cậu từng viết thư tình cho tôi hồi cấp ba đấy”.
“Nhưng tôi không có hứng thú với cậu, còn đọc thư tình cậu viết cho mọi người nghe. Chính vì thế mọi người đều bảo cậu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Tần Y không nghe nổi nữa, bỗng thân mật ôm cánh tay Dương Thanh, cười hỏi: “Ông xã, chắc lúc anh học cấp ba bị cận đến mức thường xuyên không nhìn rõ đồ vật phải không?”
Dương Thanh bị hành động lớn mật của Tần Y dọa giật nảy mình, chưa kịp phản ứng lại: “Không…”
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy cánh tay đau nhói, bấy giờ mới nhận ra Tần Y đang cố ý.
“Sao em biết hay vậy? Đúng là lúc đó mắt anh không tốt, không nhìn rõ vật, còn không đeo kính”.
Dương Thanh đổi giọng, cười đáp.
“Em nói rồi mà, chồng em đẹp trai như vậy sao lại bị gọi là cóc ghẻ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!