Dạo gần đây người của Vương tộc liên tiếp xuất hiện ở Yến Đô. Người này chắc chắn là người của Vương tộc họ Bạch.
Còn nói quen mình, chừng hai lăm tuổi.
Người của Vương tộc họ Bạch mà Dương Thanh từng gặp chỉ có dòng chính nhà họ Bạch ở công trường Thành Cửu Châu sáng nay tuyên bố muốn anh làm chó cho nhà họ Bạch. Bọn họ sẽ nâng đỡ anh làm Vương của Yến Đô, nhưng anh phải nghe lời họ.
Cuối cùng anh ta bị Quan Duyệt dọa chạy mất dép.
Người thư ký vừa nói chỉ có thể là thằng nhóc phách lối kia, hình như tên là Bạch Tuấn Hào.
Thư ký nhanh chóng đi xuống tầng. Bạch Tuấn Hào không còn hống hách như lúc sáng, đang ngồi chỉnh tề ở khu chờ cho khách.
Thấy thư ký tới, anh ta vội vàng đứng lên hỏi: “Tôi có thể gặp chủ tịch Dương được chưa?”
Thư ký lắc đầu: “Xin lỗi anh, chủ tịch bộn bề nhiều việc, không có thời gian gặp anh”.
Thư ký uyển chuyển truyền đạt lại ý của Dương Thanh.
Sắc mặt của Bạch Tuấn Hào lập tức cứng đờ, lạnh giọng nói: “Cô không nói cho anh ta biết tôi họ Bạch à?”
Anh ta lại trở về dáng vẻ kiêu căng như lúc sáng. Thư ký không vui, lạnh nhạt nói: “Chính vì biết anh họ Bạch nên chủ tịch mới không có thời gian gặp anh”.
Nếu Bạch Tuấn Hào còn chưa hiểu ra thì đúng là quá ngu xuẩn.
“Chết tiệt!”
Rốt cuộc anh ta không kìm nén nổi nữa: “Chủ tịch của một tập đoàn cỏn con mà tưởng mình cao thượng lắm à?”
“Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Cô mau nói cho anh ta biết, trong vòng năm phút phải tới gặp tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Hai gã vệ sĩ sau lưng Bạch Tuấn Hào như tường đồng vách sắt sừng sững.
Thư ký cau mày một cái. Cô ấy không biết về Vương tộc, càng không biết nhà họ Bạch có địa vị gì, chỉ biết Dương Thanh muốn Bạch Tuấn Hào cút đi.
“Tốt nhất anh hãy rời khỏi đây đi. Chủ tịch của chúng tôi đã không muốn gặp, tôi có báo cáo trăm nghìn lần anh ấy cũng sẽ không gặp anh đâu”.
Giọng điệu của thư ký không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Bốp!”
Bạch Tuấn Hào giơ tay tát thư ký một cái.
Mọi người xung quanh đều sợ ngây người.
Cô ấy là thư ký của Dương Thanh, địa vị trong tập đoàn cực cao. Đến cả phó tổng giám đốc cũng không dám nghênh ngang trước mặt cô ấy.
Bây giờ cô ấy lại bị người ta vả mặt.
“Một thư ký quèn cũng dám hô to gọi nhỏ tước mặt tôi sao?”
Bạch Tuấn Hào cả giận nói: “Trong vòng năm phút nếu Dương Thanh không đến, sau ngày hôm nay tập đoàn Nhạn Thanh sẽ bị xóa sổ”.
Tất cả đều vô cùng khiếp sợ. Nhưng trông bộ dạng anh ta không giống như nói khoác, chẳng lẽ anh ta thực sự có năng lực đó?
“Anh, anh dám đánh tôi sao?”
Thư ký bụm mặt, tức giận chất vấn.
“Đánh cô đã là cái gì? Tôi còn dám giết cô nữa kia!”
Dứt lời, Bạch Tuấn Hào rút ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu thư ký.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!