Chương 1203:
Dương Thanh hỏi ngược lại.
Anh không hề tin tưởng Tiết Nguyên Bá. Tam vương tử nhà họ Tiết sao có thể khách sáo với anh như vậy?
Nếu nói Tiết Nguyên Bá không có ý đồ riêng, chắc chắn anh sẽ không tin.
Tiết Nguyên Bá và Tiết Nguyên Cát là quan hệ cạnh tranh, ai biết chuyện này có phải do Tiết Nguyên Bá đứng sau để châm ngòi Dương Thanh và Tiết Nguyên Cát hay không?
“Xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu”
Tiết Nguyên Bá cuống cuồng nói xin lỗi: “Lần này tại tôi chậm trễ, vô cùng xin lỗi cậu! Nhưng tôi cam đoan lần sau sẽ không như vậy nữa”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Bây giờ ông mau nói cho tôi biết địa chỉ và số điện thoại của Tiết Nguyên Cát đi. Không cần biết chuyện này có phải do ông ta làm hay không, tôi cũng phải tới tìm ông ta”.
“Ngoài ra, tôi đồng ý lời đề nghị tối qua của ông với điều kiện, nếu lần sau còn có chuyện thế này, ông buộc phải báo ngay cho tôi biết”.
Nghe Dương Thanh nói thế, Tiết Nguyên Bá vô cùng kích động: “Cảm ơn cậu Thanh cho tôi cơ hội. Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không chậm trễ báo tin nữa đâu. Bây giờ tôi sẽ gửi địa chỉ và số điện thoại của Tiết Nguyên Cát cho cậu”.
Dương Thanh dứt khoát cúp máy.
Trong quá trình nghe điện thoại, anh không hề giấu Lạc Bân.
Lạc Bân theo anh đã lâu, rất đáng tin tưởng, không cần phải giấu ông ta những chuyện này.
“Chủ tịch, là Tiết Nguyên Cát làm ạ?”
Lạc Bân tò mò hỏi. Vừa nãy Dương Thanh và Tiết Nguyên Bá nói chuyện điện thoại, ông ta nghe thấy cái tên này.
Dương Thanh không hề giấu diếm: “Là Nhị vương tử của Vương tộc họ Tiết, mới tới Yến Đô tối qua”.
Lạc Bân kinh sợ run rẩy nói: “Lần trước chúng ta đấu giá được mảnh đất ở ngoại ô phía Nam này, Tam vương tử nhà họ Tiết đã muốn chiếm đoạt. Không ngờ ông ta thất bại, Nhị vương tử lại tới”.
“Nhà họ Tiết đúng là không coi ai ra gì, lần này dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, làm hỏng 13 công trình kiến trúc của chúng ta, thiệt hại ít nhất một tỷ”.
Lạc Bân tức giận nói, vừa rồi đã tính qua mức tổn thất.
Dương Thanh nói: “Nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này. Yên tâm đi, chúng ta tổn thất một tỷ, ít nhất bọn họ phải lấy ra mười tỷ”.
Trong lúc đó, Tiết Nguyên Bá đã gửi địa chỉ và số điện thoại của Tiết Nguyên Cát tới.
Dương Thanh gọi thẳng cho Tiết Nguyên Cát, đối phương nhanh chóng nghe máy, giọng nói cực kỳ hống hách: “Ai?”
“Dương Thanh!”
Dương Thanh đáp.
“Dương Thanh là ai? Bây giờ loại thấp kém nào cũng gọi được cho tôi rồi à?”
Lời nói tràn đầy khinh thường, mang theo chút bỡn cợt, hiển nhiên biết anh là ai.
“Nhị vương tử, ông đúng là quý nhân hay quên. Thành Cửu Châu của tôi bị người của ông đập phá rồi, ông mau tới đón người, tiện thể bàn chuyện bồi thường luôn đi”.
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Tiết Nguyên Cát bật cười: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cái người khiến thằng em của tôi chịu thiệt, còn bị đuổi ra khỏi Yến Đô”.
“Theo tôi được biết, mảnh đất ở ngoại ô phía Nam này được nhà họ Tiết nhìn trúng trước rồi bị cậu cướp đi”.
“Vậy thì lần này hãy trả mảnh đất kia lại, bồi thường thêm năm mươi tỷ tiền lãi đi”.
“Chuyện cậu thắng hơn mười tỷ ở club Hoàng Kim và đuổi thằng em tôi ra khỏi Yến Đô coi như tính xong”.
Thái độ của Tiết Nguyên Cát còn ngạo mạn hơn cả Tiết Nguyên Bá lúc mới tới Yến Đô.
Dương Thanh khẽ cau mày: “Nhị vương tử, ông không định bồi thường cho tôi à?”
“Người trẻ tuổi bây giờ túng dục quá độ, đầu óc đần độn, tai điếc cả rồi sao?”
Tiết Nguyên Cát nói: “Tôi bảo cậu bồi thường năm mươi tỷ cho nhà họ Tiết chứ không phải chúng tôi bồi thường cho cậu, hiểu chưa? Nếu vẫn không hiểu thì để tôi dạy câu”.