Tuy Hạ Hà uống khá nhiều nhưng rượu vang có tác dụng chậm, tạm thời vẫn chưa quá say.
Chỉ là vừa rồi một hơi uống cạn nửa chai rượu vang nên người ít khi uống rượu như cô ta bị choáng váng.
Thấy Tôn Chí Kiều bước từng bước về phía mình, Hạ Hà cứ cảm thấy là lạ.
“Sếp Tôn, cô đừng chạm vào tôi”.
Tôn Chí Kiều vừa nắm lấy tay Hạ Hà, Hạ Hà đã cuống quýt rụt tay lại như bị giật điện.
Từ ngày đầu tiên Hạ Hà gia nhập đoàn phim, Ngô Thiên Hữu đã thèm muốn cô ta, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội.
Bây giờ đoán được Tôn Chí Kiều thích phụ nữ, còn động tay động chân với Hạ Hà, Ngô Thiên Hữu bỗng cảm thấy tủi thân.
Rõ ràng Tôn Chí Kiều đã hứa sẽ trả thù cho anh ta, khiến Dương Thanh sống không bằng chết.
Nào ngờ cô ta chẳng thèm để ý tới chuyện này, còn mượn cơ hội ở bên Hạ Hà.
“Em đừng kích động, chị hứa rồi mà. Dù em uống say cũng sẽ không để người đàn ông nào chạm vào em”.
Tôn Chí Kiều bị Hạ Hà đẩy ra cũng không tức giận, cười nói: “Em yên tâm, chị nói lời giữa lời. Ngoài chị ra, không ai được phép động tới em”.
Giờ phút này Hạ Hà mới bàng hoàng nhận ra Tôn Chí Kiều thích phụ nữ.
Cô ta tỉnh ngộ, hiểu ra tại sao lúc ở đoàn phim, Tôn Chí Kiều không làm khó mình, còn vì mình tát Ngô Thiên Hữu mấy cái.
“Sếp Tôn, xin cô tự trọng!”
Hạ Hà cắn chặt răng, cố lùi về sau định chạy trốn.
Tôn Chí Kiều không sợ Hạ Hà có thể chạy khỏi đây, cười phá lên: “Em đừng hòng chạy được khỏi nơi này. Đây là địa bàn của chị, không được chị cho phép em không thể rời đi”.
“Thế nên đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi theo chị đi. Chị sẽ không bạc đãi em đâu”.
“Đám đàn ông chó má kia không có gì tốt đẹp. Ngoại trừ có thể cống hiến tinh trùng để phụ nữ sinh con, bọn họ còn tác dụng gì nữa?”
Tôn Chí Kiều luôn miệng nói lời tục tĩu, khác hẳn với gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Ngô Thiên Hữu sợ ngây người. Dù đã đoán ra được Tôn Chí Kiều thích phụ nữ, nhưng chính tai nghe cô ta thừa nhận, anh ta vẫn rất khiếp sợ.
Hạ Hà cắn chặt môi để giữ tỉnh táo.
Lúc này cô ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận. Đạo diễn Lý đã dặn dò không được tới gặp Tôn Chí Kiều một mình, nhưng cô ta không chịu nghe.
Nếu bị một người phụ nữ làm nhục, đối với người phụ nữ bảo thủ như cô ta chính là ác mộng.
Lúc này cô ta đột nhiên nghĩ tới Dương Thanh, nếu anh ấy có thể như thiên thần đột nhiên xuất hiện cứu mình như lúc ở Giang Hải thì tốt biết mấy.
“Sếp Tôn, tôi xin cô, tha cho tôi đi!”
Hạ Hà khổ sở cầu xin.
Cô ta biết mình trốn không thoát, lúc đi vào có Vương Kiến Hồng dẫn đường.
Nếu không có người dẫn đi, nơi này chẳng khác gì mê cung, cô ta không thể ra ngoài.
“Hạ Hà, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần em đi theo chị, chị hứa sẽ bỏ qua thằng đàn ông kia của em”.
Tôn Chí Kiều ngồi trên sofa, không lo Hạ Hà bỏ chạy, chỉ cười híp mắt nói: “Em nên biết chị là chị họ của Ngô Thiên Hữu. Nó muốn chị đối phó thằng đàn ông kia của em đấy”.
“Em biết chị là ai rồi mà. Nếu em vẫn kiên quyết chối từ, chị chỉ có thể ép buộc”.
“Nhưng em không nghe lời khiến chị rất không vui. Chị lại rất thích em, không thể làm gì được em!”
“Thế nhưng chị có thể tính sổ với thằng đàn ông kia của em. Đến lúc đó anh ta sẽ chỉ còn đường chết”.
Hạ Hà cảm thấy đầu nặng trĩu, Tôn Chí Kiều nói thế khiến cô ta càng thêm lo lắng.
Bây giờ xem ra mình không còn sức phản kháng. Nếu nghe theo còn có thể bảo vệ Dương Thanh, nhưng từ chối sẽ liên lụy tới anh.
Càng nghĩ, Hạ Hà càng thấy đau khổ.
Tôn Chí Kiều biết điểm yếu của cô ta để uy hiếp. Dương Thanh đã cứu cô ta, cũng giúp cô ta rất nhiều, là người bạn duy nhất trên thế giới này của cô ta.
Hạ Hà thực sự không muốn vì mình mà Dương Thanh bị tổn hại.