Anh ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, da mặt nóng rát, dường như mọi người đều đang chê cười mình.
Quả thực là vậy, rất nhiều người đều đang châm chọc nhìn anh ta.
Trước đây khi còn ở trong đoàn phim, anh ta vẫn luôn nói khoác mình rất thân với chị họ, ai cũng tin. Nhưng bây giờ anh ta đang bị vả mặt bôm bốp.
Hạ Hà cũng rất kinh ngạc, không ngờ Tôn Chí Kiều sẽ đánh Ngô Thiên Hữu, thiện cảm với cô ta lập tức tăng vọt.
“Sếp Tôn, cô tìm tôi nhất định là có chuyện gì phải không? Cô nói đi, nếu tôi làm được quyết không từ chối”.
Giọng điệu của Hạ Hà hòa hoãn hơn nhiều.
Cô ta cứ lo Tôn Chí Kiều tìm mình vì Ngô Thiên Hữu, định tìm Dương Thanh trả thù.
Hiện giờ xem ra có lẽ không phải vậy.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Tôn Chí Kiều biến mất, cười nói: “Không dám giấu cô, tôi rất thích tài năng diễn xuất của cô. Nếu cô không chê, hi vọng cô có thể đến giải trí Tôn Thị của tôi, đảm bảo có thể khiến cô nổi tiếng toàn thế giới”.
Vừa nãy Hạ Hà đã nghĩ tới khả năng này.
Nếu là lúc trước, cô ta sẽ đồng ý vì Dương Thanh, nhưng bây giờ cô ta đã biết anh chính là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao.
Cô ta ở lại giải trí Ngôi Sao quay phim là đang giúp Dương Thanh, đương nhiên sẽ không tới giải trí Tôn Thị.
“Vô cùng xin lỗi, tôi chỉ muốn ở lại công ty giải trí Ngôi Sao. Dù thế nào cũng rất cảm ơn ý tốt của cô”.
Hạ Hà lên tiếng đáp, vẻ mặt cảm kích.
Tôn Chí Kiều lập tức thất vọng: “Cô đừng chọn nhầm đường. Cô nên biết tôi là ai”.
“Sau lưng giải trí Tôn Thị chính là nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, tuy vừa mới thành lập nhưng với năng lực của tôi, chẳng mấy chốc là có thể khiến nó trở thành công ty giải trí nổi tiếng trong nước”.
“Hiện giờ tới giải trí Tôn Thị là cơ hội tốt nhất của cô. Tôi cam đoan sẽ dốc hết toàn bộ tài nguyên để lăng xê cô”.
“Nếu lần sau mày còn dám tự tiện nói nhảm khi chưa có sự cho phép của tao, tao sẽ cắt lưỡi mày!”
Ánh mắt Tôn Chí Kiều lạnh toát, cả người như tòa núi băng mấy chục nghìn năm.
Vẻ mặt Ngô Thiên Hữu lập tức cứng đờ, trên mặt còn có một dấu bàn tay rất chướng mắt.
Anh ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ, da mặt nóng rát, dường như mọi người đều đang chê cười mình.
Quả thực là vậy, rất nhiều người đều đang châm chọc nhìn anh ta.
Trước đây khi còn ở trong đoàn phim, anh ta vẫn luôn nói khoác mình rất thân với chị họ, ai cũng tin. Nhưng bây giờ anh ta đang bị vả mặt bôm bốp.
Hạ Hà cũng rất kinh ngạc, không ngờ Tôn Chí Kiều sẽ đánh Ngô Thiên Hữu, thiện cảm với cô ta lập tức tăng vọt.
“Sếp Tôn, cô tìm tôi nhất định là có chuyện gì phải không? Cô nói đi, nếu tôi làm được quyết không từ chối”.
Giọng điệu của Hạ Hà hòa hoãn hơn nhiều.
Cô ta cứ lo Tôn Chí Kiều tìm mình vì Ngô Thiên Hữu, định tìm Dương Thanh trả thù.
Hiện giờ xem ra có lẽ không phải vậy.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Tôn Chí Kiều biến mất, cười nói: “Không dám giấu cô, tôi rất thích tài năng diễn xuất của cô. Nếu cô không chê, hi vọng cô có thể đến giải trí Tôn Thị của tôi, đảm bảo có thể khiến cô nổi tiếng toàn thế giới”.
Vừa nãy Hạ Hà đã nghĩ tới khả năng này.
Nếu là lúc trước, cô ta sẽ đồng ý vì Dương Thanh, nhưng bây giờ cô ta đã biết anh chính là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao.
Cô ta ở lại giải trí Ngôi Sao quay phim là đang giúp Dương Thanh, đương nhiên sẽ không tới giải trí Tôn Thị.
“Vô cùng xin lỗi, tôi chỉ muốn ở lại công ty giải trí Ngôi Sao. Dù thế nào cũng rất cảm ơn ý tốt của cô”.
Hạ Hà lên tiếng đáp, vẻ mặt cảm kích.
Tôn Chí Kiều lập tức thất vọng: “Cô đừng chọn nhầm đường. Cô nên biết tôi là ai”.