“Tôi đã gọi điện cho Ngô Thiên Hữu, nhưng anh ta không nghe”.
Đạo diễn Vương cắn răng.
“Để tôi thử xem có gọi được cho những người khác không”.
Trợ lý nói rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Nhưng ai cũng tắt máy.
“Họ đang chơi trò mất tích tập thể à?”
Trợ lý tức giận nói.
“Chẳng phải Ngô Thiên Hữu bị chảy máu dạ dày ư? Chắc chắn cậu ta đang ở bệnh viện, để tôi đến nói chuyện với cậu ta”.
Đạo diễn Vương chợt nói.
Tuy ông ta là đạo diễn nhưng cũng không phải đạo diễn nổi tiếng, nên không làm gì được mấy diễn viên hạng bét như đám người Ngô Thiên Hữu cả.
“Đạo diễn Vương, để tôi đi với ông!”
Hạ Hà bước đến, mở miệng nói.
“Được, chúng ta cùng đi!”, đạo diễn Vương rất vui khi thấy Hạ Hà đứng ra lúc này.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe công vụ dừng trước cổng bệnh viện Nhân Dân.
Đạo diễn Vương dẫn Hạ Hà đến phòng bệnh của Ngô Thiên Hữu.
“Đạo diễn Vương, sao ông lại tới đây?”
Trông thấy đạo diễn Vương, Ngô Thiên Hữu giả vờ kinh ngạc.
Trừ Ngô Thiên Hữu ra, trong phòng bệnh còn có mấy diễn viên chính khác.
“Thiên Hữu à, chẳng phải tôi đã nói hôm nay đoàn làm phim sẽ chính thức tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu quay ư? Sao cậu lại không đến thế?”
Đạo diễn Vương vốn rất tức giận, nhưng sau khi thấy Ngô Thiên Hữu thì lại ăn nói khép nép.
Ông ta cũng muốn nổi tiếng nhờ bộ phim này, Liễu Mi đã bị đuổi, ông ta không muốn gây thêm rắc rối gì nữa.
Cho dù ông ta khó chịu đến mấy thì cũng phải nghĩ cách khuyên Ngô Thiên Hữu đến đoàn làm phim.
Ngô Thiên Hữu nói: “Đạo diễn Vương, tôi đã phải nằm đây rồi mà ông vẫn định bắt tôi đi quay phim hả?”
Đạo diễn Vương nói: “Tôi cũng không muốn ép cậu, nhưng Công ty giải trí Ngôi sao đã bảo chúng ta phải bắt đầu quay vào hôm nay, cậu biết đấy, tôi cũng hết cách rồi!”
“Đạo diễn Vương, công ty đúng là quá vô nhân đạo, anh Thiên Hữu đang ốm như thế mà còn bắt anh ấy đến quay phim à?”
“Đúng thế, cho dù anh Thiên Hữu muốn đi, chúng tôi cũng không đồng ý đâu”.
“Đúng thế, chúng tôi không thể để anh Thiên Hữu đến đoàn làm phim được”.
“Đạo diễn Vương, chúng ta đã đợi một tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy đám Ngô Thiên Hữu đâu, thế này thì không được!”
Trợ lý của đoàn làm phim sốt ruột nói.
“Tôi đã gọi điện cho Ngô Thiên Hữu, nhưng anh ta không nghe”.
Đạo diễn Vương cắn răng.
“Để tôi thử xem có gọi được cho những người khác không”.
Trợ lý nói rồi bắt đầu gọi điện thoại.
Nhưng ai cũng tắt máy.
“Họ đang chơi trò mất tích tập thể à?”
Trợ lý tức giận nói.
“Chẳng phải Ngô Thiên Hữu bị chảy máu dạ dày ư? Chắc chắn cậu ta đang ở bệnh viện, để tôi đến nói chuyện với cậu ta”.
Đạo diễn Vương chợt nói.
Tuy ông ta là đạo diễn nhưng cũng không phải đạo diễn nổi tiếng, nên không làm gì được mấy diễn viên hạng bét như đám người Ngô Thiên Hữu cả.
“Đạo diễn Vương, để tôi đi với ông!”