Tào Khánh vỗ tay: “Nếu đã như vậy, tao chỉ có thể đánh gãy tay chân của mày trước, tiền và phụ nữ đều phải để lại đây hết cho tao”.
Khi hắn vỗ tay, vài gã đàn ông vạm vỡ lao ra.
“Thu dọn hiện trường, những người không liên quan cút hết đi!”
Tào Khánh nhìn lướt qua đám người đang xem rồi lớn tiếng nói.
Họ vốn định tiếp tục xem náo nhiệt, nhưng sau khi thấy nhiều người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, họ liền biết rằng tối nay sẽ có chuyện lớn xảy ra ở quán bar Hồng Nhan, ai nấy đều vội vã rời đi.
Ngay sau đó, quán bar chẳng còn ai ngoại trừ Dương Thanh, Hạ Hà và đám người Tào Khánh.
Hạ Hà suýt chút nữa đã khóc, cô ta đâu đã từng nhìn thấy một trận chiến như vậy bao giờ?
“Dương Thanh, anh mau trả lại thẻ ngân hàng cho anh ta đi, chúng ta rời khỏi đây, được không?”, Hạ Hà thuyết phục.
Không phải cô ta không tin Dương Thanh, mà là người bên phía Tào Khánh quá đông, cô ta thực sự sợ hãi và lo lắng Dương Thanh sẽ bị liên lụy.
“Đừng lo, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”, Dương Thanh dịu dàng an ủi.
“Nhưng…”
Hạ Hà muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng bị Dương Thanh cắt ngang: “Hãy tin anh!”
Mặc dù chỉ có ba chữ, nhưng Hạ Hà liền bình tĩnh lại.
“Ranh con, mày thật là to gan, dám gây chuyện trong quán bar Hồng Nhan của tao, mày muốn chết phải không?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest bên cạnh Tào Khánh trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi chất vấn.
Rõ ràng, ông ta chính là chủ quán bar và có quan hệ rất tốt với Tào Khánh.
“Kẻ gây rối là người đang đứng ở bên cạnh ông thì đúng hơn?”
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Lúc cậu ta muốn cướp người phụ nữ của tôi đi, sao không thấy ông ra mặt chủ trì lẽ phải?”
“Ranh con, ở địa bàn của tao thì phải nghe theo lời tao!”
Chủ quán bar nói với vẻ mặt hung dữ: “Bây giờ mày lập tức quỳ xuống xin lỗi, sau đó dâng con đàn bà của mày cho cậu chủ Tào. Nếu không hôm nay mày đừng mong bước chân ra khỏi quán bar Hồng Nhan này!”
“Ông nghĩ cho kỹ vào, nếu giờ không để tôi đi, lát nữa muốn bảo tôi đi, tôi cũng không đi đâu đấy!”
Dương Thanh nheo mắt cười nói.
Chủ quán bar rất tức giận, xua tay: “Xử nó cho tao!”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ phía sau trực tiếp lao về phía Dương Thanh.
Những nhân viên bảo vệ trói gà không chặt trước đó đương nhiên không thể so sánh được với những gã đàn ông vạm vỡ này.
Dương Thanh một tay giữ chặt Hạ Hà, tay kia nắm chặt, đột ngột vung ra nắm đấm.
“Rầm!”
Một cú đấm trúng ngực của người đàn ông lao tới trước.
Cơ thể người đàn ông to lớn như thể bị một chiếc xe tải nặng đâm phải, hắn nôn ra máu và văng ra ngoài.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Dương Thanh không hề tung ra chiêu thức nào, anh chỉ hời hợt vung nắm đấm, chỉ trong vài chục giây, ngoại trừ Tào Khánh và chủ quán bar ra, những gã đàn ông vạm vỡ khác đều ngã xuống đất.
“Những người này hoàn toàn không ăn nhằm gì, tôi còn chưa nóng người lên đây. Tiếp tục gọi người đi, đừng khiến tôi phải thất vọng!”
Dương Thanh cười ha hả nói.
Chủ quán bar Hồng Nhan và Tào Khánh đều sững sờ, những người vừa được gọi ra đã là những cao thủ lợi hại nhất của quán rồi, làm gì còn ai nữa?
Dương Thanh mạnh như vậy, cho dù bọn họ thật sự có thể gọi người thì có thể làm gì chứ?
Không phải tất cả đều bị một mình Dương Thanh giải quyết hết sao?
“Cậu nhóc, cậu là ai? Ở Yến Đô tôi chưa từng gặp cao thủ nào như cậu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!