Chương 100: Bẻ gãy chân tay
Tần Thanh Tâm biết Dương Thanh sợ con gái hoảng sợ, cô suy nghĩ một hồi rồi nói với Dương Thanh: “Em đi đưa Tiêu Tiêu đi học đã rồi sẽ quay về”.
“Ừ!”, Dương Thanh đồng ý.
Nhưng khi Tần Thanh Tâm định bế Tiêu Tiêu rời đi lại bị Tần Phi chặn đường.
“Tránh ra!”
Tần Thanh Tâm ôm Tiêu Tiêu trên tay, cô vô cùng tức tối nhưng vẫn cố kìm nén cơn giận trong lòng xuống
Tần Phi giễu cợt: “Thời khắc tuyệt vời như vậy sao có thể để con gái của cô bỏ lỡ được? Xem xong đã chứ! Sau khi trò vui kết thúc, các người muốn đi đâu thì đi”.
Không biết Tần Phi chi tiền mời vệ sĩ từ đâu, người đó vẫn luôn kè kè bên cạnh khiến anh ta không hề sợ hãi, vô cùng phách lối.
“Tần Phi, nếu anh không cần cánh tay còn lại nữa thì cứ tiếp tục cản đường cô ấy đi”.
Giọng nói của Dương Thanh bỗng nhiên vang lên, giọng anh vô cùng bình thản, nhưng Tần Phi nghe xong lại thấy rợn cả tóc gáy.
Dường như cổ tay càng đau hơn.
Dương Thanh đi tới đứng cạnh Tần Thanh Tâm, khiến cô vừa rồi còn hốt hoảng đã cảm thấy hết sức an lòng, như thể chỉ cần có Dương Thanh đứng bên mình, sẽ không có chuyện gì hết.
Tần Phi nghiến răng, trong đôi mắt vằn tơ máu là nỗi giận khôn tả.
“Dương Thanh, những tổn thương mà mày gây ra cho tao, hôm nay tao sẽ trả lại cho mày gấp nghìn lần”, Tần Phi hung tợn nói.
“Tâm, em cứ đưa Tiêu Tiêu đi học đi, anh muốn xem ai dám cản em lại”.
Lời của Dương Thanh vô cùng ngông cuồng, không chỉ khiến Tần Thanh Tâm có thể yên tâm mà Tần Y cũng cảm thấy như vậy.
“Anh cẩn thận đấy!”, Tần Thanh Tâm vẫn thấy lo lắng dặn dò, sau đó mới bế Tiêu Tiêu đi ra ngoài.
Vệ sĩ bên cạnh Tần Phi bỗng nhiên bước lên trước một bước chặn đường Tần Thanh Tâm, gã hung tợn nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
“Tránh ra!”
Dương Thanh chỉ nói hai chữ, hai chữ đơn giản lại đanh thép như găm sâu vào trí não người ta.
Gã vệ sĩ vừa rồi còn dám trừng mắt nhìn Dương Thanh, bỗng nhiên cảm nhận được ý muốn giết người mãnh liệt cuồn cuộn xông tới.
Gã có cảm giác nếu mình tiếp tục cản trở thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thế nên, dưới ánh nhìn đắc ý của Tần Phi, gã vệ sĩ nhường đường để Tần Thanh Tâm ôm Tiêu Tiêu đi ra ngoài.
“Khốn nạn! Ai là người bỏ tiền thuê mày vậy hả?”, Tần Phi tức muốn nổ phổi.
Gã vệ sĩ xấu hổ đỏ mặt, gã tự tìm một lí do thích hợp cho bản thân: “Tôi không đánh phụ nữ và trẻ nhỏ”.
“Tần Phi, tôi nể mặt Tâm nên đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác anh đều không biết trân trọng?”
Dương Thanh như vô cùng tiếc nuối lắc đầu: “Tôi có thể bỏ qua việc anh không biết điều, nhiều lần khiêu khích tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho việc anh nguyền rủa cả một đứa trẻ. Nếu anh đã thích tặng quà cho người khác như vậy thì số quan tài này giữ lại cho nhà họ Tần các người tự dùng đi!”
“Dương Thanh, mày tưởng mày là cao thủ vô địch thiên hạ đấy à? Tao đánh không lại mày thật, nhưng tao có tiền, tao có thể mời cao thủ, giết chết mày chỉ đơn giản như giết chết con sâu cái kiến thôi”.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dương Thanh khiến đáy lòng Tần Phi dâng lên một dự cảm không tốt lành, anh ta nổi giận: “Ông nội cũng đã đồng ý phá căn nhà này rồi, cũng không cho phép bọn mày ở đây nữa! Bây giờ mày còn đứng đây làm màu với tao à?”
Vốn dĩ Châu Ngọc Thúy không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ lại một lần nữa nghe nói đây là chuyện cụ Tần dặn làm thì chợt sốt ruột. Bà ta bỗng xông lên trước mặt Dương Thanh, giơ tay định tát anh.
“Mẹ!”, Tần Y giật mình, quát lên ngăn cản.
Bàn tay của Châu Ngọc Thúy sắp chạm đến mặt Dương Thanh, nhưng chớp mắt, Dương Thanh bỗng vươn tay ra.
“Bốp!”
Anh bắt lấy cổ tay Châu Ngọc Thúy, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong đáy mắt là cơn thịnh nộ: “Chuyện này để con xử lí, mẹ chỉ cần yên lặng đứng nhìn thôi”.
Dứt lời anh liền buông tay của Châu Ngọc Thúy.
Châu Ngọc Thúy tốt nghiệp xuất sắc “trường đào tạo diễn viên”, lập tức giả bộ Dương Thanh vừa đẩy bà ta, nhưng bà ta chỉ định lùi về sau một bước thôi, không ngờ lại vấp phải cục đá dưới chân.
Bà ta “ôi chao” một tiếng, sau đó thì ngã phịch xuống đất thật.
Tiết mục biểu diễn cấp bậc diễn viên gạo cội lập tức mở màn.
“Mày to gan thật đấy, dám đánh cả tao cơ à! Đợi con bé Tâm về, tao sẽ nói với nó mày đánh tao, bảo nó li hôn với mày”.
Tâm trạng Châu Ngọc Thúy vô cùng kích động, nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau chảy ra, đầu tiên là thể hiện thái độ của bản thân, tiếp đó mới là mục đích thật của bà ta.
Bà ta ngẩng khuôn mắt tèm nhem nước mắt nước mũi về phía Tần Phi: “Tần Phi! Cháu không được phá căn nhà cũ này! Cháu giúp thím Hai xin với ông cụ, hôm nay thím sẽ bắt con bé Tâm li hôn với quân ăn hại này, chuyện cậu ta làm không liên quan gì tới nhà thím đâu!”
“Được thôi, tôi có thể đi xin ông nội giúp cho thím, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ta phải quỳ xuống cầu xin tôi, van xin tôi tha cho cậu ta đường sống”, Tần Phi vui vẻ nói.
“Cháu nói thật?”, Châu Ngọc Thúy nghe thấy vậy liền vui vẻ, bà ta cuống quýt hỏi lại.
“Đương nhiên là thật! Nhưng hình như thằng con rể vô dụng kia của thím không chịu nghe theo lời thím thì phải”, Tần phi vừa cười vừa nói.
Anh ta biết điểm yếu của Dương Thanh, đó chính là Tần Thanh Tâm. Dù người nhà của Tần Thanh Tâm có mắng chửi anh ta thậm tệ thế nào, trước giờ cũng chưa bao giờ thấy anh phản kháng.
Dương Thanh đã bẻ gãy tay anh ta, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh được?
“Dương Thanh, mày còn đứng ngẩn ở đó làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi với Tần Phi, nói cho thằng bé biết chuyện mày làm không liên quan gì đến nhà tao, cầu xin thằng bé tha cho nhà tao đi chứ!”, Châu Ngọc Thúy ngừng khóc lóc, chanh chua gầm lên với Dương Thanh.
“Mẹ, mẹ ngốc thật hay mẹ làm trò thế? Hôm nay Tần Phi đến đây để phá nhà chúng ta đấy, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta được chứ?”
Tần Y tức đến phát run, lập tức lao nhanh chắn trước người Dương Thanh, cô tức tối quát: “Anh Thanh đã trả giá biết bao nhiêu vì cái nhà này, mẹ đâu có biết? Thế mà mẹ bảo anh ấy từ bỏ tự tôn của mình để cầu xin một thằng thua cả súc vật sao?”
“Con ngậm mồm lại cho mẹ!”, Châu Ngọc Thúy bị con gái nói đến mức xấu hổ gào lên.
Thói quen của bà ta là mỗi khi tức giận sẽ tát người khác.
Nhưng lần này bà ta vừa giơ tay lên đã bị Dương Thanh túm lại.
“Con gọi mẹ là “mẹ” vì con không muốn Tâm đứng giữa phải khó xử. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc mẹ có thể chà đạp lên lòng tự tôn của con! Nếu mẹ tiếp tục cố tình gây sự thì đừng trách con không khách sáo”.
Lần đầu tiên Dương Thanh dùng giọng điệu uy hiếp như vậy nói chuyện với Châu Ngọc Thúy, bà ta chỉ cảm thấy sự lạnh lùng phả vào mặt. Bà ta cảm nhận được Dương Thanh thật sự dám đánh bà ta.
Nói với Châu Ngọc Thúy xong, Dương Thanh quay lại nói với Tần Y: “Em đưa mẹ tránh ra chỗ nào xa xa một chút, sợ lát nữa lại làm hai người bị thương mất”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!