Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát (Tác giả: Huỳnh Mai Trần)


Một buổi chiều tan học về, Bảo Trâm nói muốn đi nhà sách. Trí Bảo tất nhiên là cùng đi với cô rồi. Nhưng khi vào lựa sách thì họ lại gặp Chương Dương cũng đang mua sách ở trong đó. Bảo Trâm vốn muốn tránh đi nhưng Trí Bảo đã vội hô.

- Anh Dương!

Chương Dương nghe có người gọi, quay lại thì thấy Trí Bảo và Bảo Trâm. Anh ta tươi cười đi đến, từ cái ngày gặp Bảo Trâm ở bệnh viện tới bây giờ anh ta mới lại nhìn thấy cô. Bởi từ ngày đó, cuộc sống của anh ta cũng bắt đầu bận rộn, từ công việc đến đời sống riêng tư. Mặc dù anh ta có gọi điện hay nhắn tin cho cô mấy lần nhưng cô cũng không trả lời. Muốn đến nhà thăm cô, thì lại sợ cô sẽ không tiếp. Anh biết là cô đang cố tránh mặt anh.

Nhưng đúng lý như vậy thì anh sẽ phải bỏ cuộc chứ, đàng này chẳng hiểu sao anh không thể nào từ bỏ được. Anh đã yêu, yêu một cô bé nhỏ hơn anh đến 9 tuổi, còn là bạn gái của em cô cậu với mình. Nhưng mà tiếng gọi của con tim làm sao anh có thể khống chế được. Anh vẫn muốn bắt cho được cô, nhốt cô trong vòng tay mình.

Anh vẫn tươi cười ấm áp đến bên Trí Bảo và Bảo Trâm hỏi.

- Hai đứa đang đi mua sách à?

Bảo Trâm cũng chỉ gật đầu cho có lệ, rồi lại dán mắt vào mấy quyển sách. Trí Bảo cũng không để ý thái độ kỳ lạ của cô, bèn tươi cười nói với Chương Dương.

- Dạ! Bọn em đang đi mua sách. Mà hình như dạo này em nghe nói anh rất bận mà. Hôm nay sao có thời gian đi mua sách thế ạ?

Chương Dương gật đầu đáp.

- Ừ! Đúng là dạo này anh rất bận nhưng mấy ngày nay cũng đã bớt nhiều rồi, nên hôm nay anh mới đi mua sách đây. À mà sẵn có dịp gặp anh mời hai em đi ăn nhé!

Trí Bảo dĩ nhiên là đồng ý rồi, hắn cũng đang tính như vậy mà. Bảo Trâm cũng không thể từ chối đành đi theo vậy. Nhưng vừa ra khỏi nhà sách thì Trí Bảo có một cuộc gọi là ba cậu ấy đã về, bảo cậu ta phải về nhà gấp. Chương Dương liền bảo cậu hãy yên tâm đi về, anh ta sẽ dắt Bảo Trâm đi ăn rồi sau đó sẽ đưa về nhà.

Đối với Chương Dương thì Trí Bảo hoàn toàn tin tưởng, vì cậu nghĩ anh ta cũng chỉ xem Bảo Trâm như em gái thôi. Nên an tâm mà giao trứng cho ác a. Bảo Trâm thì lại không thể từ chối được, vì như vậy sẽ vô cùng bất lịch sự. Cô đành cắn răng mà lên xe của Chương Dương để anh ta chở đến nhà hàng ăn. Tuy nhiên, cô vẫn giữ khoảng cách và không bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

Dù trên xe có ngồi cạnh nhau hay đến nhà hàng ăn, khi anh chu đáo gắp thức ăn cho cô thì cô vẫn thái độ như vậy. Anh nói gì thì cô cũng chỉ đáp vâng dạ, chứ không hỏi anh bất cứ điều gì. Chương Dương cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh phải làm sao với cô đây? Làm sao để cô có thể mở lòng với anh đây?


Đến khi đưa cô về, ngồi trong xe cô vẫn là thái độ như vậy. Cô cứ ngồi nhìn ra ngoài cửa kính xe ô tô mà không thèm quay lại nhìn anh dù chỉ một cái liếc mắt. Anh cảm thấy mình vô cùng thất bại. Bổng anh dừng xe lại ở một bãi đất trống, tại một công trình đang xây dựng. Ban đầu, Bảo Trâm cũng không để ý lắm nhưng thấy anh dừng hồi lâu, cô mới ngạc nhiên quay lại hỏi anh.

- Tại sao anh lại dừng xe ở đây vậy ạ?

Chương Dương cười nói.

- Bây giờ em mới chịu quay lại nhìn anh sao Bảo Trâm?

Nhìn thấy ánh mắt thiết tha, nụ cười ấm áp của anh, cô lại vội quay mặt đi. Nhưng anh đã nhanh tay giữ đầu cô lại, tiến gần hơn dịu dàng nói.

- Bảo Trâm! Đừng tránh mặt anh! Anh yêu em!

Rồi đặt một nụ hôn xuống môi cô. Bảo Trâm ngơ ngác trừng to đôi mắt. "Anh ấy hôn mình...còn nói yêu mình. Sao lại như vậy được?" Cô vội vàng đẩy anh ra, nhưng anh lại dùng tay còn lại ôm chặt lấy cô. Tha thiết nói.

- Bảo Trâm! Đừng tránh anh nữa được không? Anh rất đau lòng. Mỗi lần gặp anh tại sao em đều như vậy? Không bao giờ nhìn thẳng vào anh. Bảo Trâm em có biết từ lần đầu tiên gặp em anh đã không thể nào quên được hình bóng em không? Anh cũng đã cố gắng quên nhưng anh không làm được. Anh yêu em mất rồi! Bảo Trâm ơi!

Bảo Trâm vội nói.

- Anh Dương! Đừng như vậy! Em...em đã là bạn gái của Trí Bảo rồi...

Chương Dương lập tức cắt ngang lời cô.

- Vậy thì đã sao? Em cũng đâu có thích nó. Với lại nó cũng còn nhỏ tuổi cuộc vui còn dài. Dù hiện tại nó có thật lòng với em đi nữa nhưng vài năm sau thì sao? Liệu nó sẽ còn giữ được tình yêu tuổi học trò này không chứ?


- Nhưng...

- Em đừng nói gì cả. Bảo Trâm! Anh biết, tuy em còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ của em cũng đã chính chắn rất nhiều không thua kém gì độ tuổi của anh. Cho nên anh tin là em hiểu điều đó hơn anh. Anh không mong cầu gì cả, chỉ mong em cho anh cơ hội được theo đuổi em thôi. Anh tin là một ngày nào đó em nhất định cũng sẽ yêu anh.

Cô thì thầm hỏi.

- Tại sao? Tại sao lại phải như vậy chứ?

Anh ta vuốt mái tóc mượt mà của cô, vùi đầu vào vai cô nói.

- Bởi vì anh yêu em! Rất yêu! Dù hiện tại em không chấp nhận anh nhưng anh nhất định không bỏ cuộc. Anh sẽ chờ, chờ đến khi nào em mở lòng ra với anh.

Bảo Trâm vô cùng bối rối. "Tại sao? Tại sao những người mình muốn tránh thật xa lại cố tình chạy đến vây quanh mình là sao? Mình rất sợ họ. Sợ những điều kiếp trước sẽ lại tái diễn. Không! Mình không thể để điều đó xảy ra, mình không muốn. Hiện tại anh Dương chưa thành chủ tịch tập đoàn nhưng vài năm sau anh ấy nhất định sẽ trở thành. Đến lúc đó, người anh ấy chọn nhất định sẽ là cô gái đó. Mình không muốn phải đau thêm lần nào nữa. Không muốn!"

Cô vội đẩy mạnh Chương Dương ra, toan mở cửa xe bỏ chạy. Nhưng Chương Dương nào để cô dễ dàng thực hiện, khó khăn lắm anh ta mới có cơ hội bẫy được cô. Nếu để cô chạy thoát thì lần sau đừng hòng mà bắt được nữa. Anh ta không màn đau đớn nhào lại ôm cô đè xuống, ngay khi cô vừa chạm tay vào cửa. Cô thét lên.

- Chương Dương! Anh mau buông tôi ra! Anh muốn làm gì hả?

Chương Dương lạnh lùng nói.

- Bảo Trâm! Anh đã hết lời, tại sao em còn muốn bỏ chạy chứ? Em thật sự muốn anh ra tay nặng với em, em mới chịu ở yên hay sao?

Lời nói lạnh lùng, sắt bén này nào đâu giống Chương Dương dịu dàng, ấm áp mà cô từng biết chứ? Bảo Trâm hoảng sợ hô.

- Anh là ai? Anh không phải Chương Dương. Anh ấy sẽ không bao giờ làm gì với tôi. Anh mau thả tôi ra!


Cô cố vãy thật mạnh nhưng Chương Dương đã lại đè mạnh cô xuống ghế không cho nhúc nhích. Lại lạnh giọng nói.

- Em hiểu anh bao nhiêu mà em lại dám khẳng định anh sẽ không làm gì em?

Cô chợt ngẩn ra, "Phải rồi! Mình hiểu về anh ấy bao nhiêu? Kiếp trước chỉ tình cờ gặp vài lần, trò chuyện với nhau cũng không lâu. Kiếp này cũng như thế? Mình hiểu gì về anh ta cơ chứ. Nhưng mà..." Cô nhẹ giọng nói.

- Đối với tôi mà nói Chương Dương như một vị thiên thần, lúc nào cũng dịu dàng, ấm áp không giống như anh ép buộc tôi như vậy?

Chương Dương thả lỏng cô ra một chút rồi dịu dàng nói.

- Vừa rồi anh không phải cũng là một thiên thần sao? Nếu như em không bỏ chạy anh làm sao có thể từ thiên thần biến thành ác quỷ được chứ? Nhưng mà nếu thành ác quỷ mà có thể giữ được em thì anh cũng sẽ làm ác quỷ. Bảo Trâm ngoan! Đừng chạy nữa! Anh sẽ không làm gì em!

Nói rồi anh ta hôn lên gáy của cô, mùi hương hoa cúc nhàn nhạt bay vào khoang mũi khiến anh ta vô cùng sảng khoái, anh ta tranh thủ hít thật sâu. Ôn nhu nói.

- Bảo Trâm! Em thật thơm! Đây là mùi hương cơ thể tự nhiên phải không? Vừa nãy anh không ngửi thấy bây giờ càng ngày càng thơm.

Rồi anh ta lấy tay sờ vào vùng cổ đang ướt đẫm mồ hôi của cô, đưa lên ngửi thử. Mỉm cười nói.

- Đúng là mùi mồ hôi của em rồi! Bảo Trâm à! Em đúng là đặc biệt. Thảo nào Trí Bảo lại bám theo em lâu như vậy. Bình thường nó quen ai chừng vài ngày, hoặc vài tuần cao lắm là vài tháng là đá bay người ta rồi. Còn em nó theo lâu như vậy đúng là em có bí quyết nha! Cả anh cũng không nỡ buông em ra rồi! Làm sao bây giờ?

Bảo Trâm thì đang run rẩy trong lòng đây. "Anh ta nói vậy là có ý gì? Thật đáng sợ! Anh ta không phải Chương Dương! Anh ta là ác ma, là ác ma!" Mồ hôi cô rịn ra càng nhiều, thấm ướt cả áo. Hương thơm lại càng nồng nàn hơn.

Chương Dương lật người cô lại, bắt cô phải nhìn đối diện với anh ta. Nhìn ánh mắt cô sợ hãi khi thấy anh ta, Chương Dương hối hận vô cùng. "Hôm nay mình làm sao thế chứ? Tại sao không thể kiềm chế lại được. Khiến Bảo Trâm sợ hãi rồi. Đây vốn đâu phải tác phong của mình? Chắc dạo gần đây nhiều việc quá nên mình mệt mỏi!"

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuông mắt mịn màng, trắng hồng của cô, tươi cười ấm áp. Dịu dàng nói.

- Xin lỗi! Anh làm em sợ rồi! Đừng giận anh nha!


Rồi ôm cô đặt vào lòng mình, hôn lên môi thắm thiết. Một lúc sau, hắn mới thỏa mãn bỏ môi cô ra ôm vào ngực nói.

- Bảo Trâm à! Phải chi em lớn một chút nữa thì hay biết mấy? Anh cũng không phải khổ sở lâu như vậy. Nhưng em yên tâm, anh nhất định có thể nhẫn nại được tới lúc em đủ 18 tuổi. Anh sẽ đem em về bên cạnh anh suốt đời!

Rồi lại vùi đầu vào ngực cô hít từng mùi hương tươi mát. Vì như vậy anh ta mới có thể cảm thấy bình thản hơn. Bảo Trâm thì không hiểu anh ta nói vậy là ý gì, nhưng cũng sẽ không quan tâm. Cô chỉ biết hiện anh ta đang vùi đầu vào ngực mình kìa. Thật là khó chịu! Cô đẩy đầu anh ta lên nói.

- Anh đưa tôi về nhà! Tôi muốn về nhà!

Hắn tươi cười nói.

- Được! Anh sẽ đưa em về! Nhưng em phải hứa với anh kể từ đây không được tránh mặt anh nữa. Nói chuyện cũng không được cuối đầu hay nhìn sang chổ khác được không?

Cô gật đầu lia lịa. "Phải hứa thôi! Anh ta mới có thể buông tha mình. Nếu không không biết anh ta sẽ làm gì nữa?" Cô thật khóc không ra nước mắt, "sao mình toàn gặp ác ma không vầy nè! Trí Bảo không nói, ngay cả Chương Dương vốn là thiên thần cũng đã trở thành ác quỷ luôn rồi. Mình phải làm gì đây? Hu hu"

Suy nghĩ của Bảo Trâm, Chương Dương cũng không hề hay biết. Anh thấy cô gật đầu đồng ý cũng đã vui mừng rồi. Lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi cho cô. Đó cũng là chiếc khăn mà Bảo Trâm đã bó vết thương cho anh ta khi cô chạy xe tông vào anh. Anh ta luôn cất giữ nó bên mình.

Nhưng khi lau đến trước ngực, cổ anh ta lại cảm thấy vô cùng khô nóng. Tay không yên phận lại cởi từng nút áo trên người cô, rồi mò vào trong. Bảo Trâm thét lên.

- Anh muốn làm...ưm ưm...

Chữ cuối chưa thốt ra thì đã bị một đôi môi chặn lại rồi. Tiếp theo là một bàn tay hư hỏng mò vào áo ngực của cô, thậm chí cởi bỏ luôn nó. Rồi lại tiếp tục đi xuống phía dưới kéo dây kéo quần cô ra mà sờ soạn bên trong, tiến vào trong quần lót đến nơi đó. Bảo Trâm cố gắng dãy dụa nhưng không thể làm gì được anh ta, cả người đã bị anh ta khóa chặt.

Bàn tay vừa chạm vào thì lập tức dừng lại, Chương Dương liền bỏ môi cô ra. Bảo Trâm thở hổn hển nói.

- Anh...anh không được làm vậy! Mau bỏ tôi ra! Nếu không tôi sẽ la lên...

Chương Dương âu yến nhìn cô nói.

- Em hấp dẫn như vậy làm sao anh nở bỏ em ra đây?


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!