Liễu Phi Phi là thiên kim của Y Dược Liễu thị, gia cảnh cũng tương đương Lật gia.
Khác với Lật Hạ, trước khi Liễu Phi Phi chính là một thiên kim tiểu thư chính hiệu.
Trước mặt anh trai thì là một cô em gái trong trắng tinh khiết, sau lưng anh trai lại là một cô nàng hư hỏng, rượu chè đánh nhau chửi mắng, không gì không biết.
Tuy toàn là thói hư tật xấu nhưng lại vô cùng thẳng thắn, hại mình chứ không hại người nên Lật Hạ cũng không ghét cô gái này.
Hai năm trước, sau khi người anh trai hắc đạo của cô ấy quyết định rửa tay gác kiếm, cô ấy cũng đã thay đổi, ngoan ngoãn hơn không ít.
Liễu Phi Phi thấy cô thì vô cùng cao hứng: "Chị Hạ Hạ, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.
Em còn nghĩ chị còn muốn ngủ mười mấy năm nữa đấy."
Lật Hạ biết cô nhóc vô tâm vô phế, cũng không giận mà cười sảng khoái nói: "Đúng vậy.
Tỉnh dậy, cảm thấy mọi thứ thay đổi rất nhiều."
"Em có nghe nói qua chuyện của chị rồi", Liễu Phi Phi sắc mặt thay đổi, ánh mắt thù hận liếc nhìn mấy người Phó gia trên lầu: "Cùng mấy người tiểu tam đó ở chung chắc chắn không thoải mái phải không chị?"
Lật Hạ cười cười, không nói lời nào.
Nhưng Liễu Phi Phi lại đột nhiên lớn giọng, không biết nói cho ai nghe: "Nhưng chị yên tâm đi, là tiểu tam chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Em đã thấy kết quả của mấy người Mạc tiểu tam rồi, bây giờ vô cùng thê thảm đó chị ạ."
Lật Hạ cười: "Một năm qua em sống rất tốt nhỉ?"
Liễu Phi Phi lập tức cười tươi hơn hoa: "Vâng ạ, hiện tại em rất ngoan ngoãn đó.
Em còn có một vị thần tượng, sau này nhất định phải trở thành người như chị ấy."
Lời này sao nghe có điểm gì là lạ nha?
Nhưng điều càng không thể tin nổi hơn còn ở phía sau: "Em còn có vị hôn phu nữa nhé.
Bọn em vô cùng hợp nhau nha: thần tượng của em chính là nữ thần trong lòng anh ấy đấy.
Nhưng cũng không sao, nam thần của em cũng chẳng phải là anh ta.
Quá công bằng.
Nhưng có phải cũng quá tàn khốc không a?"
Lật Hạ chỉ có một câu thôi: "Đã đủ."
Cô lại hỏi tiếp: "Vị hôn phu của em là?"
"Đính hôn làm không công khai nên mọi người đều không biết.
Nhưng chị chắc chắn đã từng nghe qua rồi đó, là Tôn Triết."
Lật Hạ vô cùng ngạc nhiên.
Tôn Triết?
Lần này Phó gia mời đến một vị "kim bài" vô cùng quan trọng, ý muốn mượn cơ hội này để đàm phán cơ hội hợp tác.
Lật Hạ đã cho người điều tra, vị Tôn Triết này tính tình cổ quái phong lưu, còn chuẩn bị một vở kịch nhỏ cho hắn, thật không ngờ hắn ta lại đính hôn rồi.
Nếu vị hôn thê lại là cô nàng Liễu Phi Phi nóng nảy thế này, thì độ độ phấn khích nhất định vượt quá 100% rồi.
Lên đến đại sảnh trên lầu liền thấy Phó Hâm Nhân mang theo người nhà đứng ở bên ngoài đón khách, mặt cười nhăn nhúm lại như cúc hoa, đang ra sức nói mấy lời khách sáo hoa mĩ, sát bên cạnh ông ta là dì nhỏ phong tư quyến rũ.
Sau sự việc lần trước, bị bà nội mắng cho thông suốt, Phó Hâm Nhân liền nhận thấy Lam Ngọc đúng là gây mất thể diện, lại thêm so sánh hai bộ trang phục hôm nay, đã sớm coi Lam Ngọc như phông nền.
Lật Hạ đi qua, cười: "Dì như vậy, con lại thực sự muốn gọi dì nhỏ một tiếng mẹ kế đấy."
Lam Ngọc tất nhiên hiểu ý của Lật Hạ, xấu hổ: "Là do dì nhỏ con có bản lĩnh, giúp đỡ được ba con rất nhiều."
Lật Hạ nhướng mày: "Là như vậy sao? Sao con lại cho rằng là do dì ấy cố tình mua chuộc trợ lý trang phục để cô ta đổi quần áo của hai người nhỉ?" Cô không để ý sắc mặt đã trắng bệch của Lam Ngọc, lại bồi thêm một đao: "Dì à, dì cũng không còn trẻ nữa.
Có một số thứ nếu mất đi, dì cũng không còn bao nhiêu thanh xuân cùng vốn liếng để đòi về đâu."
Lam Ngọc đột nhiên ngẩn ra, như được thức tỉnh.
Thực ra mấy lời đồn đại bên ngoài cũng khiến bà ta vô cùng đau đầu, lại thêm em gái vô cùng giỏi giang có thể giúp đỡ Phó Hâm Nhân ở bên ngoài, mà bà ta, cái gì cũng không hiểu, căn bản hoàn toàn không có cách gì cả.
Cho nên bà ta luôn cố gắng nghĩ đến mặt tích cực, cố gắng nghĩ đây là em gái đang hy sinh vì gia đình bọn họ, nếu mình lại đi nghi ngờ, thì cũng không khỏi quá lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Lật Hạ nhìn bà ta đang hoang mang bối rối, không nói gì, liếc nhìn đầy khinh thường.
Đóa Bạch liên hoa già này đúng là quá ngây thơ mà.
Lật Hạ ở nhà đã vài lần nhìn thấy lúc dì nhỏ đi tắm không hề đóng cửa để cho Phó Hâm Nhân mấy lần xông vào rồi.
Đã mấy năm trôi qua, giữa hai người mà không có gian tình thì đúng là hoang đường mà.
Xem ra, nên để cho bà ta tận mắt mở mang kiến thức một lần mới được.
Đúng lúc này, lại nghe Phó Ức Lam ôn nhu gọi một tiếng: "Anh Lang Hiểu, anh Lang Húc."
Tuy sớm biết Lang Hiểu sẽ đến, nhưng giờ phút này nhìn thấy vẫn khiến Lật Hạ không nhịn được căm hận.
Trước kia Lật Thu vụng trộm yêu đương không nói cho người trong nhà nên Lật Hạ không biết, nhưng giờ cái gì cô cũng rõ cả rồi.
Năm năm trước, Lật Thu và Lang Hiểu yêu nhau.
Lang Hiểu ngoại tình, bị Phó Ức Lam đá nên liền muốn quay lại với Lật Thu.
Lật Thu ngoài mềm trong cứng, liền trực tiếp cho người đánh hắn ta một trận thừa sống thiếu chết.
Lang Hiểu tiếp tục dây dưa, ngày ngày bị đánh, lết cái chân gãy đến tìm Lật Thu khóc lóc, kết quả, khổ nhục kế không thành, còn bị Lật Thu đá một cái khiến hắn ta phải nhập viện ba tháng.
Lang Hiểu xuất viện, lại tiếp tục theo đuổi, lại ngoài ý muốn phát hiện sự tồn tại của Kiều Kiều, liền vui mừng như điên.
Nhưng Lật Thu đã biết tỏng chiêu trò của hắn, thấy hắn lấy tóc của Kiều Kiều, liền sai người lén lút đi đổi lại.
DNA không khớp nhau, Lang Hiểu nghĩ Lật Thu phản bội hắn, sinh con cho người đàn ông khác, liền mắng cô đê tiện, từ đó về sau cũng không đi tìm cô nữa.
Bởi có trí nhớ của chị gái nên Lật Hạ thậm chí thấy được vẻ mặt ghê tởm của Lang Hiểu khi nhục mạ chị gái mình.
Đàn ông tất cả đều xấu xa, rõ ràng chính mình giở trò phản bội trước, lại còn muốn bạn gái thủ thân vì mình.
Cứ như thể tất cả phụ nữ trên đời này đều phải vì hắn mà đau khổ đến rơi lệ thì hắn mới thỏa mãn vậy.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lật Hạ nhìn hắn ta cũng lạnh thêm vài phần, đúng lúc Lang Hiểu cũng nhìn quá, bốn mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ u ám
Lang Hiểu thu hồi ánh mắt, không tiếng động nhìn về phía Phó Ức Lam, ả ta hiểu ý, liền đi về phía hắn.
Hắn thấp giọng hỏi: "Lật Hạ đang ở nhà cô?"
Phó Ức Lam trước đây quyến rũ Lang Hiểu, sau đó lại đá hắn, trong lòng vẫn luôn có cảm giác thành tựu, nghĩ đến việc hắn ta đổi với mình là nhớ mãi không quên.
Thật không nghĩ đã lâu không gặp, vừa gặp, câu đầu tiên lại hỏi về Lật Hạ.
Ả ta lập tức không vui: "Đúng thế.
Có chuyện gì sao?"
Lang Hiểu nhíu mày, trầm mặc hồi lâu, nói: "Vụ việc kia cô ta có biết không?"
"Việc gì?" Phó Ức Lam không rõ, lại thấy vẻ mặt hắn nặng nề, mới phục chợt hiểu: "Chỉ có hai chúng ta biết thôi." Ả ta cảm thấy rất không thoải mái, "Sao vậy? Anh có hứng thú với cô ta sao?"
Ánh mắt Lang Hiểu tối lại, rồi đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm.
Phó Ức Lam đột nhiên bị dọa sợ, buồn bực không thôi.
Trước kia hắn ta tuy lạnh lùng, nhưng cũng không âm độc như bây giờ, huống chi là đối với ả ta.
Chẳng lẽ chịu tổn thương vài năm tính cách liền thay đổi?
Ả ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, lấy cớ phải tiếp khách liền đi trước.
Mà ánh mắt Lang Hiểu vẫn nhìn theo Lật Hạ, chỉ thấy em trai hắn Lang Húc đang đứng nói chuyện cùng cô.
Bốn năm qua, hắn ta không hề chạm tới một người phụ nữ vào, không phải không muốn, mà là không thể.
Năm đó hắn ta và Phó Ức Lam lên bar chơi, lúc vừa bắt đầu liền phát hiện người dưới thân trông hao hao Lật Thu, chính là Lật Hạ.
Hắn ta liền mềm ngay tại chỗ, cho đến tận bây giờ cũng không cương lại được.
Đó cũng là lí do hắn điên cuồng muốn quay lại theo đuổi Lật Thu, bởi cô chính là thuốc của hắn.
Nhưng bây giờ,
Thuốc chữa duy nhất của hắn còn sót lại trên đời này, cũng chỉ có.....!
Lật Hạ đương nhiên không biết mình đã bị lọt vào tầm ngắm, ứng phó qua loa vài câu với Lang Húc, sau đó đi về chỗ ngồi.
Vốn dĩ sắp xếp cho Phó Ức Lam, Phó Tư Lam, Tôn Triết cùng ban giám đốc ngồi một bàn.
Nhưng Lật Hạ đã đổi vị trí của Phó Tư Lam, nên lúc ngồi xuống, chỉ có Phó Ức Lam ngồi trò chuyện ân cần với Tôn Triết.
Tôn gia ở thành phố B đang khai thác một hạng mục giải trí, mà lượng tiêu thụ sản phẩm chính của Phó Lam thương hạ vẫn không có đột phá, cho nên bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Lật Hạ biết mấy hôm nay Phó Ức Lam vẫn luôn tìm hiểu về Tôn Triết và Tôn gia, cho nên Lật Hạ liền cố tình giả bộ thờ ơ, thậm chí ngay trước mặt ba nói ả ta cùng Thiên Hiền nhất định có thể mang Tôn Triết lên bàn đàm phán.
Điều này quả nhiên thành công khiêu khích ý chí tranh đầu của Phó Ức Lam, khiến Tôn Triết vừa xuất hiện ở hội trường đã khiến ai đó như miếng cao da chó dính chặt lên người anh ta rồi.
Thấy Lật Hạ đi tới còn cố tình nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích như muốn nói: tôi thắng rồi.
Lật Hạ không để ý đến ả ta, cô ngồi xuống bên cạnh một vị giám đốc, bắt chuyện với ông ta.
Cô điên cuồng nghiên cứu cập nhật các tin tức mới nhất trên thương trường, sau đó khơi dậy chủ đề nói chuyện, khiến cho vị giám đốc phải tròn mắt kinh ngạc.
Trong ấn tượng của ông ta, vị nhị tiểu tiểu thư Lật gia kiêu ngạo kia có bao giờ lễ phép như hôm nay, lời nói lại khôn khéo, từng lời thốt ra như phun châu nhả ngọc.
Ngay đến cả Tôn Triết đang nói chuyện với Phó Ức Lam cũng phải liếc mắt nhìn qua.
Lúc bắt đầu chỉ là cảm thấy giọng nói của cô gái hết sức dễ nghe, nhìn qua thì thấy nhan sắc cũng không tệ.
Lại trùng hợp nghe được cuộc trò chuyện của cô với nhóm giám đốc về việc 70% tài sản của Phó Lam thương hạ hiện nay là nợ xấu, liền cười với Phó Ức Lam: "Trước mắt tuy chưa xác nhận được là có thể đàm phán hay không, nhưng muốn là đối tác của Tôn thị thì trước hết phải có đủ tư cách đã."
Phó Ức Lam đã tìm hiểu nên tất nhiên biết điều đó, vốn nghĩ muốn bàn bạc trước coi như đánh tiếng với Tôn Triết, sau đó mời cho người có chuyên môn đến đàm phán cụ thể sau.
Thật không ngờ lại bị Lật Hạ làm hỏng chuyện, vừa nâng cao hình tượng của mình với ban giám đốc, vừa không quên nhắc nhở Tô Triết.
Thật quá hèn hạ.
Trong lòng ả ta vô cùng oán hận, nhưng vẫn cười với Tôn Triết: "Tuy rằng điều này không hoàn toàn đúng với quy tắc, nhưng nếu có thể hợp tác cũng tốt mà."
Ả ta cẩn thận dùng từ tốt, ý tứ lập lờ.
Nhưng Lật Hạ lại nhắm đúng lúc này mà chen vào, cười khẽ: "Ức Lam, nơi này còn có bao nhiêu vị giám đốc, chúng ta chỉ là lớp tiểu bối, sao có thể tự tiện quyết định vấn đề quan trọng như vậy được."
Phó Ức Lam cắn răng, ả ta không hề cố ý làm chủ, Lật Hạ cũng biết thừa, ả ta cũng không thể nói thằng là "Tôi là kẻ ba phải được, nếu không chẳng phải là muốn nói lúc nãy mình đang lừa Tôn Triết sao.
Nhìn thấy ánh mắt không vui của mấy người ban Giám đốc cùng ý cười hàm xúc của Tôn Triết, Phó Ức Lam rơi vào thế khó xử, như có vô số mũi nhọn chĩa vào lưng, trong nháy mắt có loại cảm xúc muốn xông lên đánh Lật Hạ.
Mà những lời nói tiếp theo của Lật Hạ càng làm cho ả thêm kích động:
"Ức Lam và Tôn tiên sinh trò chuyện cũng thực là vui vẻ, nhưng cho dù có quan hệ cá nhân, cũng không thể mang chuyện buôn bán ra đùa được.
Em nói xem, nếu bây giờ em đồng ý với Tôn tiên sinh, sau này, bộ phận nghiên cứu lại nhận ra công ty không có khả năng theo đuổi hạng mục dài hạn này, thì chằng phải càng khiến cho công ty tổn thất nhiều hơn sao, chẳng lẽ lại muốn đem danh dự của mình ra để đổi à?"
Cô cố tình nói những lời này một cách thật hiền lành ôn nhu: "Ức Lam, dù sao chúng ta vẫn đang đi học, cần phải khiêm tốn một chút, cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ các bậc tiền bối, lấy đó làm nền móng.
Mấy chuyện đưa ra quyết sách kiểu này tuy là nở mày nở mặt, nhưng nếu làm không tốt sẽ đưa công ty vào thế khó xử đó."
Phó Ức Lam hoàn toàn không ngờ Lật Hạ chỉ với hai chữ ả ta nói ra lại biến thành tràng văn vẻ như thế này.
Lời này nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng từng câu từng chữ đêu như muốn tát vào mặt ả ta.
Cái gì mà "quan hệ cá nhân", rồi "thất hứa", rồi "nở mày nở mặt".
Đây chẳng phải là ám chỉ ả ta mới gặp Tôn Triết lần đầu đã dính lấy anh ta, còn muốn chơi trội, làm việc lại lỗ mãng, vô phép, không để ý đến đại cục sao?
Không những thế, điều này còn càng làm nổi bật một Lật Hạ ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự, thái độ khiêm tốn, cẩn trọng, tôn trọng tiền bối nữa.
Phó Ức Lam tức đến đỏ mặt tía tai, gắng gượng cười, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chị hiểu lầm rồi, em chỉ là cảm thấy Tôn tiên sinh là một người rất tốt nên muốn kết bạn thôi, còn việc hợp tác, sau này còn nhiều cơ hội mà." Ý tứ chính là, không có lần này thì cũng còn lấn khác.
Lật Hạ để ý ban giám đốc vẫn đang ở đây nên không muốn bày ra bộ dạng chanh chua, cho nên cũng không làm khó nữa.
Dù sao chuyện vừa rồi cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác rồi.
Phó Ức Lam muốn rời đi sự chú ý, hướng Tôn Triết nâng ly, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp: "Tôn tiên sinh, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác."
Lúc Lật Hạ thấy Liễu Phi Phi đi tới, chân vừa định đẩy ghế của Phó Ức Lam ra một chút, lại phát hiện ra chân ả ta đã dựa sẵn sang bên ngoài.
Lật Hạ lập tức hiểu được ả ta muốn làm gì, lập tức đứng dậy nâng ly: "Tôi xin kính các vị giám đốc một ly, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Mà giây phút này, Phó Ức Lam đã tự dịch ghế của chính mình, vốn chỉ muốn ngã một chút để hại Lật Hạ, nhưng không ngờ Lật Hạ lại đứng dậy, ghế dựa mất trọng tâm, ghế của Phó Ức Lam không có gì giữ lại, trượt xa hơn dự đoán, kết quả khiến ả ta hoàn toàn mất đi trọng tâm, ngã rầm lên mặt đất, mà rượu đỏ trong tay liền toàn bộ hắt lên người Tôn Triết.
Người ngã xuống, tay theo bản năng thường bám vào thứ gần nhất, cho nên toàn bộ người ả liền nhào lên đùi Tôn Triết.
Lật Hạ tỏ vẻ kinh ngạc quay đầu lại, liếc mắt một cái, thấy Liễu Phi Phi đứng cách đó không xa trong mắt tràn ngập ý lạnh, lại nhìn Phó Ức Lam như đang muốn chôn đầu vào đũng quần Tôn Triết, than nhẹ:
Tự làm bậy, không thể sống a..