Nhưng Lâm Hiên lại thấy khá là dễ thương.
Tô Anh trước kia rất xinh đẹp. Bây giờ lớn lên, càng trở nên quyến rũ hơn.
Nhất là ngọn đồi nhỏ trước đây, giờ đã bị phồng lên cực độ, làm biến dạng họa tiết Pikachu trên áo thun.
"Ăn cơm chưa?"
Tô Anh hỏi. "Còn chưa. Lâm Hiên lắc đầu.
“Tôi đi nấu cơm."
Tô Anh nói xong, buộc tạp đề, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tô Anh, ký ức như ùa Về năm năm trước.
Khi đó Tô Anh không biết nấu cơm, đều là Lâm Hiên nấu cho cô ăn.
Không nghĩ tới, hiện tại, cô nhóc đã học được cách nấu
Nhưng mà, là Lâm Hiên suy nghĩ nhiều.
Khoảng mười phút sau, trong phòng bếp liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Hiên vội vàng đi vào. Phát hiện Tô Anh bị bỏng.
Hai bàn tay nhỏ bé nhéo chặt lấy dái tai mình, nước mắt chảy ra vì đau.
Mà trên bếp, vẫn còn đang để hai gói mì. “Hay là để anh làm cho!”
Lâm Hiên buồn cười läc đầu, sau đó mở tủ lạnh ra, muốn nhìn xem có thức ăn gì.
Lại phát hiện, trong tủ lạnh, ngoại trừ một nằm mì, mấy cây hành ra, thì cũng chẳng còn gì khác.
Trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Trước kia nhà Diệp Ỷ tuy răng cũng không giàu có, nhưng cũng tuyệt đối không nghèo.
Ít nhất cơm áo gạo tiền, mỗi ngày đều có thịt ăn. Khi đó tủ lạnh trong nhà, luôn nhồi nhét đầy đủ. Không phải như bây giờ...
May mắn thay, anh tìm thấy một nồi mỡ lợn nhỏ.
Như vậy, Lâm Hiên có thể làm mì dương xuân.
Lâm Hiên bät đầu nấu mì, Tô Anh chính là đem tạp dề cởi ra, giúp Lâm Hiên buộc lại.
Rất nhanh, hai bát mì dương xuân đã được nấu xong.