Lúc này, khoảng cách giữa hai người không đến mười em, Lâm Hiên có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Khương Phán một cách rõ ràng.
Mùi không nồng lắm, nhẹ như mùi hoa nhài.
Mỗi người đàn ông trong thời đi học, trong trái tim đều sẽ chứa một bông hoa không có được.
Lâm Hiên cũng vậy.
Huống chỉ, Khương Phán không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là hoa khôi của trường.
"Lâm Hiên, cậu biết không? Khi đó, tôi tuy rằng nói chán ghét các cậu, bảo các cậu đường tiễn tôi về nữa. Nhưng trong lòng lại rất muốn gặp... Nếu một ngày hai
người không tiễn về, tôi lại cảm thấy thiếu cái gì đó!”
Vốn Khương Phán muốn nói rất muốn gặp Lâm Hiên, nhưng cuối cùng, lại nói là muốn gặp hai người.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Phán, Lâm Hiên thất thần trong giây lát.
Bầu không khí trở nên có chút mập mờ. Khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng gần. “Tìm thấy rồi.”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Cả hai bị chú bảo vệ khó chịu tìm thấy. Đành phải lại chạy đi.
“Chú à, bọn tôi thật sự là đến quyên góp, chú đừng đuổi theo nữa, chú đuổi theo nữa, cháu sẽ quyên góp cho trường học bên cạnh đó!” Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
Nhưng người bảo vệ căn bản không nghe vào...
Từ gia.
Từ Thiên Vũ lấy tay nằm căm Ninh Hinh, đánh giá khuôn mặt cô.
"Tuy rằng là người mù, nhưng bộ dạng cũng không tệ lắm?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!