Từ Thiên Thành không có thông tin liên lạc của Lâm Hiên, nhưng của Hồng Diệp thì có thể tra được.
Lập tức yêu cầu cấp dưới tìm số điện thoại của Hồng Diệp, sau đó gọi đi.
"Tôi là Hồng Diệp, xin hỏi ai?" Một lúc sau, một giọng. nói lạnh lùng vang lên từ điện thoại.
“Tôi là Từ Thiên Thành, lập tức mang Lâm Hiên đến Từ gia!” Từ Thiên Thành ngữ khí ra lệnh nói.
"Có bệnh!" Hồng Diệp lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Là một trong tứ đại tặc, Hồng Diệp không cần phải nể mặt Từ Thiên Thành hay thậm chí là Từ gia một chút nào cả!
“Anh, cô ta cúp điện thoại rồi” Từ Thiên Thành có chút ngượng ngùng nhìn về phía Từ Thiên Vũ.
"Ồ? Thú vị, gọi lại đi." Từ Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Điện thoại lại được bấm số, lần này là Từ Thiên Vũ cầm điện thoại, hắn chỉ nói một câu.
"Ta là Từ Thiên Vũ” Hồng Diệp nghe thấy câu này thì hơi cau mày.
Hôm nay Góa Phụ mới nói Từ Thiên Vũ đã trở lại, cô. không thể giữ Lâm Hiên.
Nhưng không ngờ hẳn lại tìm đến sớm như vậy.
“Từ tiên sinh, ngươi muốn cái gì?” Hồng Diệp trâm mặc một lát, hỏi.
Cô có thể phớt lờ Từ Thiên Thành, nhưng Từ Thiên Vũ thì lại khác.
“Ta cho ngươi nửa giờ, mang theo Lâm Hiên đến Từ gia. Nếu không dù là chủ tịch Hồng Diệp hay là La Sát, ngày mai đều sẽ không còn tồn tại.” Từ Thiên Vũ thản nhiên nói.
“À đúng rồi, toàn bộ Ninh gia đang nằm trong tay ta, bao gồm cả người phụ nữ tên Ninh Hinh.” Từ Thiên Vũ bổ sung.
“Từ Thiên Vũ, ngươi là đồ đệ chiến thần mà cũng sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy hả? Ngươi có phải đàn ông không?”
Nghe Ninh Hinh đang nằm trong tay Từ Thiên Vũ, biểu cảm của Hồng Diệp lập tức thay đổi, tức giận hét vào điện thoại.
“Ta có phải đàn ông không? Chắc phải nên hỏi người phụ nữ tên Ninh Hinh một chút...”
“Chị Hồng Diệp, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thiết Trụ đang ăn xúc xích nhìn thấy sắc mặt Hồng Diệp xanh mét liền mở miệng hỏi
“Ninh Hinh bị bắt rồi!" Hồng Diệp trầm giọng nói. "Cái gì? Vậy tôi lập tức thông báo cho Lâm Hiên." Lý Thiết Trụ sợ tới mức rơi xúc xích xuống đất, vội vàng lấy
điện thoại ra gọi cho Lâm Hiên.
Anh biết Ninh Hinh cực kỳ quan trọng đối với Lâm Hiên.
“Chết tiệt. Lâm Hiên không bắt máy. Để tôi thử liên lạc bằng phương thức khác xem sao.”