Nói thật, tuy răng thực lực của Sầm Quy Nguyệt vô cùng cường đại, nhưng nàng coi như cũng thông tình đạt lý.
Còn tốt hơn Sầm Tuệ Mẫn kia nhiều. Cũng không có ỷ thế hiếp người.
Hơn nữa nàng nói cũng không sai, dị thú bị nàng làm trọng thương, kỳ thật nàng mới là người xuất lực nhiều nhất.
Nếu bình thường, Lâu Kim đã đáp ứng vô cùng thống khoái.
Nhưng lần này hắn không lùi bước.
"Thực xin lỗi thánh nữ, ta nói rồi, phải chờ Lâm thiếu đến phân phối thi thể dị thú này." Lâu Kim trầm giọng nói.
"Lâu Kim, ngươi không nên không biết xấu hổ, thánh nữ có tấm lòng nhân hậu chia cho ngươi mười phần trăm, ngươi không quỳ xuống cảm tạ còn chưa tính, vậy mà còn dám cự tuyệt?" Một người nâng kiệu lạnh lùng nói.
"Lâu Kim, vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Sầm Quy Nguyệt lại rất bình tĩnh.
Nếu như nàng nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể trực tiếp mang thi thể dị thú rời đi, không lưu lại cho Lâu Kim một chút nào.
"Ít nhất... 50%I" Lâu Kim suy nghĩ một chút rồi nói.
Sở dĩ muốn cho Sầm tộc năm mươi phần trăm, thứ nhất là xem như một lời giải thích cho Lâm Hiên.
Thứ hai, nói không chừng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Lâm Hiên và Sầm tộc.
Dù sao, một gã trưởng lão Bán Thánh cũng không trân quý bằng dị thú.
"Lâu Kim, ngươi điên rồi!"
Lâu Kim nói, khiến cho sắc mặt đám người Sầm tộc vô cùng khó coi.
"Ta không có điên, tuy rằng dị thú này đã từng bị thánh nữ đánh bị thương. Thế nhưng, trong quá trình Lâu tộc chúng ta chiến đấu cùng dị thú, dị thú đột nhiên trưởng thành, thương thế đã hoàn toàn khôi phục, nói cách khác, là Lâm thiếu một mình đánh chết dị thú, cũng không có quan hệ gì với thánh nữ" Lâu Kim không kiêu không ngạo nói.
"Ha ha, Lâu Kim ngươi đang đùa giốn gì đó, chỉ bằng Lâu tộc các ngươi còn có thể đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành sao?"
Hiển nhiên, không ai tin lời Lâu Kim.
Dù sao, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng của Sư Tổ Thú.
Mà chỉ có một người gặp qua Sư Tổ Thú, đó là Sầm Quy Nguyệt.
Nghe Lâu Kim nói, Sầm Quy Nguyệt rốt cục đi ra từ trong kiệu.
Tuy nhiên, hoàn toàn không thể nhìn thấy bàn chân của cô di chuyển.
Hai chân của cô bị làn váy bao phủ.
'Thoạt nhìn, giống như một chiếc phi thuyền đang di chuyển.
Ánh mắt của cô rơi vào trên thi thể dị thú ở phía xa. Chợt, đôi mắt đẹp sững lại.
Giống như, dị thú này thực sự không giống với lúc bị nàng đả thương.
Dị thú bị nàng đả thương còn lâu mới lớn bằng con này.
Hơn nữa, trên người dị thú này cũng không có vết thương do nàng gây ra.
Nói như vậy, Lâu Kim cũng không nói dối.
"Ngươi nói dị thú này là do Lâm Hiên giết?" Trong lòng Sầm Quy Nguyệt hơi rung động.
"Đúng vậy!" Lâu Kim gật gật đầu. Vẻ mặt của Sầm Quy Nguyệt trở nên ngưng trọng.
Sư Tổ Thú trưởng thành, cho dù là nàng cũng không chắc chăn chiến thẳng.
Thiếu niên tên Lâm Hiên kia ít nhất phải có thực lực Tam Tỉnh Chuẩn Thánh.
Nếu không, không có khả năng bắt được Sư Tổ Thú.
Từ khi nào lại xuất hiện thiên tài có thiên phú còn mạnh hơn nàng?
"Chúng ta đi thôi!" Sầm Quy Nguyệt quay về kiệu, nói với mọi người Sầm Tộc.
"Thánh nữ, thi thể dị thú..." Sầm Quy Ngọc mờ mịt.
"Hắn nói không sai, dị thú chết thực sự không có liên quan gì tới ta, cho nên chúng ta không có tư cách lấy thi thể dị thú này!" Sầm Quy Nguyệt nói.
"Nhưng...' Sầm Quy Ngọc còn không cam lòng.
Dù sao, đây chính là dị thú.
Với thực lực của Sầm Quy Nguyệt, hoàn toàn có thể trực tiếp cướp đi.
"Ta nói rời đi!" Giọng nói của Sâm Quy Nguyệt trở nên nghiêm khắc.
"Vâng, thánh nữ!" Mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng Sầm Quy Ngọc cũng không dám nghỉ ngờ lời nói của Sầm Quy Nguyệt.