Cầm đầu là một nữ nhân tầm bốn năm mươi tuổi, diện mạo bình thường.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt trên thi thể dị thú, cũng không có nhìn Lâu Thiên Dụ.
Sau đó nói: "Đương nhiên là vì dị thú này!"
"Nhưng mà, dị thú này là do Lâu tộc chúng ta đánh chết!" Lâu Thiên Dụ trầm giọng nói.
"Ha ha, chỉ bằng Lâu tộc các ngươi có thể đánh chết được dị thú? Nếu không phải thánh nữ Sầm tộc chúng ta ra tay, trọng thương con súc sinh này, các ngươi có thể nhặt được lợi ích lớn như vậy?" Sầm Tuệ Mẫn - trưởng lão Sầm tộc cười ha hả nói.
Lời nói của Sầm Tuệ Mẫn vừa ra khỏi miệng.
Lão tổ Lâu tộc lập tức biến sắc.
Hảẳn biết, có cường giả đã đánh dị thú bị thương, nhưng không nghĩ tới lại là Sầm tộc.
Đây là một rắc rối lớn. Trong lúc nhất thời, hẳn không biết nên làm gì.
Dù sao, Lâu tộc cũng không có thực lực chống lại Sâm tộc.
"Không nghĩ tới, lại để cho Lâu tộc các ngươi nhặt chỗ tốt, ta thấy Lâu tộc các ngươi cũng tử thương không ít, như vậy đi, phân cho Lâu tộc các ngươi năm phần trăm thi thể dị thú." Sâm Tuệ Mẫn thản nhiên nói.
Tuy rằng, thực lực của Sầm Tuệ Mẫn chỉ là Nhị Tinh Bán Thánh, kém xa lão tổ Lâu tộc.
Nhưng sau lưng nàng có Sầm tộc, cho nên dù là lão tổ Lâu tộc cũng không dám phản bác lời nói của nàng.
"Cái gì, năm phần trăm!" Sắc mặt người của Lâu tộc đều trở nên khó coi.
Vốn dĩ bọn họ có 100% thi thể dị thú.
Hiện giờ lại biến thành năm phần trăm, loại chênh lệch này quá lớn.
Nhưng người Lâu tộc cũng không dám phản đối.
Nếu không, một khi chọc giận Sầm tộc, Lâu tộc không cách nào chịu đựng được lửa giận của Sầm tộc.
"Tiểu Ngọc, đi thu thi thể dị thú." Sầm Tuệ Mẫn nói với một cô gái phía sau.
"Vâng!"
Nhất thời, nữ tử tên Tiểu Ngọc mang theo vài người Sầm tộc muốn đi thu thi thể dị thú.
"Chờ một chút!" Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Sầm Tuệ Mẫn nhìn người nói chuyện, lông mày hơi nhíu lại, nói: "Thế nào, ngươi có ý kiến gì sao? Cho Lâu tộc các ngươi năm phần trăm, đó là ban ơn cho các ngươi, nếu lại nói nhảm, năm phần trăm cũng không có."
Hiển nhiên, với tư cách trưởng lão Sầm tộc, ngay cả lão tổ Lâu tộc Sầm Tuệ Mẫn cũng không để vào mät, chứ đừng nói đến một thằng nhóc chưa mọc lông của Lâu tộc.
"Một giọt máu của thi thể dị thú này các ngươi cũng không mang đi được!" Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn lạnh nhạt như trước.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Sâm Tuệ Mẫn giống như nghe được chuyện cười lớn, nói: "Ngươi vừa nói gì vậy?"
"Ta nói một giọt máu của thi thể dị thú này các ngươi cũng không mang đi được!" Lâm Hiên lặp lại một lần.
"Lâm Hiên, nàng là trưởng lão Sầm tộc..." Lúc này, Lâu Mãn Nguyệt vội vàng giải thích với Lâm Hiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!