Đế giày cao gót của Góa Phụ nện xuống đất, sàn bê tông nứt toác ra.
Sau một khắc, thân thể của nàng như mũi tên rời cung lao về phía Lâm Hiên.
Hiển nhiên, Góa Phụ này là một võ giả thực lực không kém.
Nếu không, cũng không có khả năng trở thành vua của thế lực ngầm Giang Đô.
Lâm Hiên đang chuẩn bị đáp lại thì một đạo thân ảnh đã chẳn ở trước người hẳn.
Là Hồng Diệp!
Hồng Diệp nhận được tin tức Góa Phụ muốn động thủ với Lâm Hiên, liền vội chạy tới đâty.
Thân thể Góa Phụ đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nàng khó coi hỏi:
“La Sát, cô có ý gì vậy?”
“Đây là chủ nhân của tôi. Đừng làm loạn!” Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Chủ nhân của cô? La Sát, cô vậy mà lại dám phản bội đại tỷ?" Góa Phụ lạnh lùng.
Hồng Diệp: "Tôi không phản bội đại tỷ.”
“Không phản bội? Vậy tại sao cô lại nhận một người khác là chủ nhân?”
“Tôi đã từng thề, chủ nhân của Tứ Hợp Viện, chính là chủ nhân của tôi." Hồng Diệp đáp.
“Ha ha, La Sát, cô canh giữ cái tứ hợp viện đổ nát kia đã mười mấy năm, hẳn có từng quay lại ghé thăm cô một lần nào không? Nếu tôi là cô, đã sớm đem nó bán đi, lại lấy tiền đó mua mấy tiểu tử về hầu hạ.”
“Cô không phải là tịch mịch thiếu đàn ông quá rồi chứ? Nếu cô muốn đàn ông, ở chỗ tôi cũng không thiếu nha.”
“Cô xem, Hắc Long thế nào? Thân thể của hắn tuyệt đối có thể làm cô sướng lên mây đó!” Góa Phụ cười to.
Lời nói của Góa Phụ làm cho Lâm Hiên có chút giật mình.
Hắn không nghĩ tới, Hồng Diệp đã mười mấy năm chưa từng gặp lại Sát Đế.
Nói cách khác, lần cuối Hồng Diệp nhìn thấy Sát Đế thì cô cũng chỉ mới mấy tuổi mà thôi?
"La Sát, hôm nay để tôi giúp cô giết hän, triệt để cho. cô tự do." Góa Phụ lớn tiếng nói.
"Tôi sẽ không để cô thương tổn ngài ấy đâu." Hồng Diệp nhíu mày.
“La Sát, cô cho răng cô có thể ngăn cản được tôi sao?” Gỏa Phụ khẽ hừ một tiếng, sau đó từ trong áo khoác da lấy ra một cây roi, quất về phía Hồng Diệp.