Ai khoe khoang tùy tiện rằng có thể chiến đấu nguyên đêm?
Cô chính là cường giả Võ Tôn đỉnh cao. Còn thiếu chút nữa đã bị vô dụng.
Ngược lại cái tên Lâm Hiên này.
Có phải trâu bò không?
Lăn qua lăn lại cả đêm, vậy mà tinh thần còn tốt.
Nếu không phải thấy cô thật sự là không được nữa thì tên này cũng không có ý dừng lại.
Cũng may, người này tương đối thương phụ nữ.
Từ điểm này, Lâu Mãn Nguyệt liền cảm thấy may mẫn vì năm đó không có lừa Sát Đế vào tròng.
Dù sao, Lâu Mãn Nguyệt cũng biết những món nợ phong lưu của Sát Đế.
Tên kia, căn bản là tên vô tình. Hoàn toàn không có chuyện thương hoa tiếc ngọc.
Phụ nữ muốn tìm hẳn tính sổ, không phải một trăm thì cũng phải tám mươi.
Vẫn là Lâm Hiên tốt, biết đau lòng vì người khác. Nhưng khi đó Lâu Mãn Nguyệt là bị Sát Đế hấp dẫn.
Cảm thấy người đàn ông này rất ngầu, ngay cả Thiên Kiêu của Sầm tộc cũng dám giết.
Có lẽ, thời điểm đó cô còn quá trẻ.
Dù sao, khi đó Lâu Mãn Nguyệt cũng mới chỉ mới mười sáu tuổi.
Lâu Mãn Nguyệt dùng bà tay nhỏ bé ôm chặt lấy Lâm Hiên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Người đàn ông này, bất kể về trái tim và thể xác đều mang đến cho cô sự thỏa mãn cực độ.
Trời sáng, cũng không có ai đến gọi hai người ăn sáng.
Dù sao thì ngày hôm nay, hầu hết mọi người đều ngủ muộn.
Không còn cách nào khác, nghe tiếng kêu Lâu Mãn Nguyệt, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều không ngủ được.
Hầu hết đàn ông đều được vợ gọi đi tập thể dục. Hai người cũng không muốn rời xa nhau. Cứ như vậy ôm nhau đến giữa trưa mới rời giường.
“Lâm Hiên.” Ngay khi Lâm Hiên đứng dậy, Lâu Mãn Nguyệt đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
“Làm sao vậy, Mãn Nguyệt tỷ” Lâm Hiên hỏi một cách dịu dàng.
“Nếu ngươi dám giống như sư phụ ngươi, ta sẽ không chờ ngươi!" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng nói.
Cô sợ răng mọi thứ chỉ là chớp nhoáng. Lần trước, thật ra cô chỉ thâm mến mà thôi.
Nhưng lần này, cô đã đem tất cả mọi thứ của mình của mình giao cho Lâm Hiên.
“Yên tâm đi, ta cũng không trâu bò như sư phụ ta.” Lâm Hiên cười khẽ nói.
“Ta không nói giỡn với ngươi, nếu ngươi dám giống như: sư phụ ngươi, vừa đi một phát là mấy chục năm, ta lập tức. tìm người khác để gả!" Trong đôi mắt đẹp của Lâu Mãn Nguyệt tràn đầy nước mắt.
Lâm Hiên đi đến trước mặt Lâu Mãn Nguyệt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, dịu dàng nói: “Mãn Nguyệt tỷ, ta đáp ứng tỷ, mặc kệ khi nào, chỉ cần ngươi cần ta, ta sẽ lập tức. xuất hiện bên cạnh tỷ!”
Nghe Lâm Hiên nói xong, Lâu Mãn Nguyệt rốt cục nở nụ cười.
Cô hạnh phúc vào trong ngực Lâm Hiên, nhẹ giọng nói: “Thời điểm cùng dị thú chiến đấu, hết thảy lấy an toàn làm chủ, đánh không lại thì không cần miễn cưỡng”
“Ừm, yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ.” Lâm Hiên gật đầu.
“Đi thôi, ra ngoài ăn cơm trưa, đói bụng...” Lâu Mãn Nguyệt nhẹ giọng nói.
“Được”
Lâm Hiên vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Lâu Kim ngồi ở trà đình.
Tuy rằng lão già này không thật sự ngồi ở trà đình cả đêm.
Nhưng cũng gần như vậy.
“Chú Lâu, hiện tại có thể trả quần áo của Mãn Nguyệt về rồi chứ?” Lâm Hiên có chút bất đắc dĩ nói.
“Ha ha, ta đã phân phó người dưới rồi, chờ các ngươi tỉnh lại thì liền đưa tới cho các ngươi.” Lâu Kim cười ha ha, lấy điện thoại di động ra, thông báo cho người hầu mang quần áo tới.
Lâu Mãn Nguyệt đang chờ thay quần áo. Lâu Kim đưa Lâm Hiên đi dạo quanh Lâu tộc.
Tuy rằng con gái và Lâm Hiên câu thông đã không thành vấn đề.
Ông làm cha, cũng phải cùng Lâm Hiên trao đổi ổn thỏa. Lâm Hiên ngược lại cũng không có từ chối. Chỉ là, trên đường đi.