"Không phải ngươi nói với Lâu Kim, mỗi ngày chúng ta đều ngủ chung ư, ngươi muốn ngủ cùng ta sao?" Lâm Hiên nghỉ ngờ hỏi.
“Ta, ta nói khi nào?” Lâu Mãn Nguyệt không hiểu.
Lâm Hiên võ trán, "Ta biết rồi, ta bị lão hồ ly kia lừa rồi!”
Rõ ràng, Lâu Kim lo lắng hai người họ chỉ đang diễn trò.
Nam nhân như Lâm Hiên, coi như là diễn trò, cũng phải trói hắn lại.
Bởi vậy, cố ý nói với Lâm Hiên, Lâu Mãn Nguyệt nói mỗi ngày cùng Lâm Hiên ngủ chung một chỗ.
"Vậy, vậy ta đi?" Lâm Hiên chỉ chỉ cửa, nhỏ giọng nói. Lâu Mãn Nguyệt nhìn ra ngoài từ khe cửa. Vừa lúc nhìn thấy Lâu Kim ngồi ở trà đình.
“Quên đi, đêm nay ngươi ở chỗ này đi!” Lâu Mãn Nguyệt xấu hổ đỏ mặt nói.
Làm sao cô có thể không biết cha mình đang nghĩ gì. "Vậy, ta đi lấy thêm một cái giường." Lâm Hiên nói.
“Lấy cái gì mà lấy, ngươi sợ ta ăn ngươi hay gì, liền ngủ trên giường đi!" Lâu Mãn Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
"Được..." Lâm Hiên nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt, có một cỗ xúc động muốn đem nàng ôm vào lòng.
“Tuy nhiên, không được vượt qua danh giới này!” Lâu Mãn Nguyệt trèo lên giường, lấy gối chăn ngang ở giữa.
"Được rồi." Lâm Hiên gật gật đầu. Mặc dù Lâu Mãn Nguyệt thực sự rất hấp dẫn. Nhưng ai bảo hẳn là chính nhân quân tử đây?
Tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn nhịn không được nhìn về phía Lâu Mãn Nguyệt.
Dù sao, hiện tại trên người Lâu Mãn Nguyệt chỉ mặc đồ ngủ bằng lụa.
Cảm giác chắc chắn rất trơn mịn.
"Ta, ta đi thay quần áo trước." Lâu Mãn Nguyệt thấy ánh mắt Lâm Hiên sáng quắc nhìn mình, thẹn thùng nói.
€ô đi tới trước tủ quần áo, sau khi mở ra, nhất thời trợn tròn mắt.
Bởi vì, cô phát hiện gần như toàn bộ quần áo trong tủ đã không cánh mà bay.
Tại sao nói gần như?
Bởi vì, còn lại vài bộ.
Nhưng tất cả đều là đồ ngủ.
Hơn nữa...vẫn là loại đồ ngủ tương đối mát mẻ. Cái trên người nàng, đã là cái bảo thủ nhất rồi!
“Quên đi, không cần đổi!" Lâu Mãn Nguyệt không nói gì đóng lại tủ quần áo.
"Làm sao vậy?" Lâm Hiên không rõ nguyên nhân hỏi.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy mặc đồ ngủ cũng rất tốt..." Lâu Mãn Nguyệt khóe miệng giật giật nói.
Lâm Hiên nhìn một chút.
Thật đẹp.
Nhưng có vẻ dễ khiến người ta muốn phạm tội mà. Không được, không thể để Lâu Mãn Nguyệt mặc như vậy.
Bằng không tối nay hắn có thể sẽ biến thành súc sinh mất.
“Mãn Nguyệt tỷ, dù sao ngươi vẫn nên đổi một cái khác đi, ta lấy giúp ngươi!" Lâm Hiên đi tới trước tủ quần áo rồi mở nó ra, theo bản năng liền muốn tìm giúp Lâu Mãn Nguyệt một bộ quần áo.
Nhưng ngay sau đó, anh trợn tròn mắt. Nhìn thấy những bộ đồ ngủ có nhiều màu sắc khác nhau nhưng đều thống nhất là đồ ngủ mát mẻ, Lâm Hiên không. nhịn được nuốt nước miếng.
“Mãn Nguyệt tỷ, bình thường ngươi... chỉ mặc đồ ngủ thôi sao?” Lâm Hiên hỏi.
“Làm sao có thể chứ, quần áo của ta bị cha ta lấy đi rồi!” Lâu Mạn Nguyệt tức giận nói.
Lâm Hiên xấu hổ sờ đầu, cũng đúng, ai lại suốt ngày chỉ mặc đồ ngủ chứ?
“Ngủ đi!” Lâu Mãn Nguyệt dường như phát hiện không khí có chút kỳ quái, dẫn đầu chạy đến trên giường, trốn vào trong chăn.
Như vậy, Lâm Hiên sẽ bị khuất tầm nhìn.
Nhìn Lâu Mãn Nguyệt đang quấn chặt mình trong chăn bông.
Lâm Hiên nhịn không được nuốt nước miếng. Như vậy còn hấp dẫn hơn đó, biết không?
Khiến cho người ta nhịn không được muốn xốc chăn lên, nhìn phong cảnh bên trong.
Quên đi, mau ngủ thôi, nếu không thật sự sẽ biến thành cầm thú mất.
Lâm Hiên cũng lên giường. Và không nhìn vào Lâu Mãn Nguyệt.
Anh tính dùng cách này để áp chế những suy nghĩ xấu xa trong lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!