Mọi người càng nghỉ hoặc, chủ khách sạn này vì sao. lại muốn miễn phí cho bọn họ?
“Hữu Lượng, cậu có biết chủ của khách sạn này. không?” Trương Quý nhìn về phía Ngô Hữu Lượng.
"Không biết" Ngô Hữu Lượng lắc đầu. Trương Quý suy nghĩ một chút, lại nói: "Có thể là Hữu Lượng không biết, nhưng người kia lại
biết Hữu Lượng, muốn hợp tác lâu dài với cậu nên mới cố tình làm như vậy.”
“Thật vậy hả?”
Ngô Hữu Lượng có chút nghỉ hoặc, đây là khách sạn Prince, một khách sạn sáu sao. Đối với chủ khách sạn này, công ty trị giá hơn trăm triệu của hắn chẳng tính là cái gì cả.
Người ta hoàn toàn không cần phải cho hắn mặt mũi.
"Nhất định là như vậy!" Trương Quý khẳng định nói:
"Vẫn là nhờ theo Hữu Lượng mà được hưởng ké nha.”
“Cảm ơn cậu, Hữu Lượng”
Một đám bạn học cũ, nhao nhao nói cảm ơn.
Dù sao chỉ phí cho bữa ăn này cũng không thấp, chia
nhau thì một người cũng phải góp hơn một ngàn. Giờ bọn họ lại được ăn miễn phí, đương nhiên rất vui vẻ rồi.
“Vậy nói lại chủ của các người là cám ơn vì hôm nay. nhé. Sau này tôi sẽ thường xuyên ghé tới!" Ngô Hữu Lượng thay mặt mọi người, nhìn nhân viên phục vụ nói.
Tuy nhiên, người phục vụ lại nhíu mày hỏi:
“Chủ của chúng tôi cũng không phải miễn phí vì anh mà, anh đang cám ơn vì vấn đề gì ạ?”
Vẻ mặt của Ngô Hữu Lượng lập tức trở nên cứng đờ.
Nếu không phải miễn phí vì hắn? Vậy là miễn phí cho ai?
Khương Phán?
Ngay cả anh cũng không có tư cách, Khương Phán dựa vào cái gì?
Cũng không thể là Lâm Hiên đúng không?
âm Hiên, thế nào, đồ ăn khách sạn chúng ta cũng tệ lắm chứ?”
Lúc này, bả vai Lâm Hiên bị võ một cái.
Ở phía sau hăn xuất hiện một mỹ nhân tuyệt sắc, không phải Lâm Nhược Hi thì còn có thể là ai?