“Phụt!”
Sở Nguyệt lại phun ra một ngụm máu lớn.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng dùng sinh mệnh của mình để trả giá, muốn thay chiến thần báo thù.
Nhưng lại không ngờ, chỉ là vô dụng...
Ai biết được trên thế giới này còn có người bách độc bất xâm?
Ánh mắt Sơ Nguyệt bắt đầu trở nên tan rã.
Hiệu quả của Tang Nữ Hương đã phát tác. Độc tố lan khắp cơ thể cô.
Chẳng bao lâu, nàng sẽ ngọc nát hương tan.
"Chiến thần, thực xin lỗi, Sơ Nguyệt đã không thể giúp được người..."
Trên mặt Sơ Nguyệt mang theo không cam lòng, chậm rãi nhằm hai mắt lại.
“Không!”
Tây Môn Vô Song phát ra tiếng kêu thống khổ.
Cô dùng sức lay mạnh Sơ Nguyệt: "Tỉnh lại đi Sơ Nguyệt, đừng bỏ tôi một mình!”
Nữ Chiến Thần giết người như ma trên chiến trường, toàn thân bị chém hơn một trăm đao cũng không hừ một tiếng, lúc này lại khóc nấc lên.
Trên đời này, trân quý nhất chính là tình đồng đội.
Sơ Nguyệt đã đi theo Tây Môn Vô Song chinh chiến sa trường trong nhiều năm. Cả hai là chỗ dựa vững chắc của nhau.
Hai người từng thề, nếu như chết, cũng nhất định phải cùng nhau chết trận sa trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!