"Vậy... Cháu nên nói như thế nào?" Lâm Hiên nghỉ hoặc nhìn Trần Tú
“Đây là thái độ cầu xin của cậu đó hả? Nhờ vả Diệp tổng giúp đỡ thì cậu phải nói “xin', biết không?”
Trần Tú nói xong, lại quay nhìn Hồng Diệp, vể mặt njnh nợt:
“Diệp tổng, thăng nhóc Lâm Hiên này tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô cũng đừng trách tội nó.
Tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt!”
Hồng Diệp bị lời nói của Trần Tú làm cho choáng váng,
Nhưng mà đây là mẹ vợ của Lâm Hiên, cô cũng không dám nói cái gì.
'Sợ răng lại nói sai
"Lâm Hiên, vẽ sau đổi với Diệp tổng nhất định phái khách khí một chút, biết không?" Trần Tú bộ dáng trưởng bối nói
“Đã rõ, thưa dì." Lâm Hiên gật đầu.
Thấy Lâm Hiên nghe lời, Trần Tú hài lòng gật gật đầu:
"Diệp tổng, sau này nếu như Lâm Hiên đối với cô. không tốt, cô cứ nghiêm trị nó, tôi sẽ ủng hộ cô!"
Khóe miệng Hồng Diệp giật giật, trong lòng tự nhủ, tôi nào đám nghiêm trị ngài ấy? Ngài ấy không nghiêm trị tôi thì thôi chứ.
Nhưng hình như thiếu chủ đối với cô cũng không quá hứng thú, cũng không có muốn “nghiêm trị cô.
"Được rồi, Lâm Hiên, đi nẩu cơm đi. Diệp tổng bận rộn cá ngày nhất định đói bụng rồi!" Trần Tú cl
“Tôi sẽ đi nấu ngay." Hõng Diệp lập tức nói
“Không, Diệp tổng, cô đừng làm. Cứ để Lâm Hiên nấu là được, nó giỏi nấu ăn lầm."
Trần Tú biết Lâm Hiên ở Thẩm gia chính là phụ trách sinh hoạt cho tất cả người ở Thấm gia, rất biết nẩu cơm.
Hân ta cũng đã từng đến nhà bà nấu một bữa, hương vị rất ngon.
Đế nắm bắt trái tim của một người phụ nữ, đương nhiên phải thông qua đường da dày.
Đây là cách tốt nhất đế lấy lòng Hồng Diệp nha.
Lâm Hiên...
Hồng Diệp nào dám đế Lâm Hiên đi nấu cơm, chỉ đành nhìn về phía hán cầu cứu.
“Không sao đâu Hồng Diệp, đế tôi nấu cho. Hinh tỷ cũng đã lâu không được ăn đồ tôi nấu rồi” Lâm Hiên thản nhiên nói