Thẩm Ngạo Tuyết nghe Tô Anh nói vậy thì liền nuốt nước miếng, nếu phải tự đánh gấy tay thật, cô vẫn rất sợ hãi.
"Ha ha, như thế nào? Không dám sao?” Tô Anh cười lạnh.
Tim của Thẩm Ngạo Tuyết đập loạn xạ, nhưng vẫn giơ gậy lên cao, hung hăng nện lên cánh tay mình.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên. Một màn này, làm cho Tô Anh cùng Diệp Ỷ đều sững sờ.
'Từ thanh âm có thể đoán được Thẩm Ngạo Tuyết đã thật sự dùng sức đánh xuống.
Cho dù không có gãy xương, phỏng chừng thương thế cũng không nhẹ.
"Cô cần gì phải như vật lệp Ỷ thở dài.
“Vậy... dì đã hết giận chưa ạ?”
Thẩm Ngạo Tuyết căn răng nhịn đau, nhìn về phía Diệp Ỷ, trong mắt mang theo một tia chờ mong.
"Được rồi, tôi không giận cô nữa” Diệp Ỷ lắc đầu nói.
“Cảm ơn dì Diệp Ÿ, sau này con sẽ hiếu kính dì!” Thẩm Ngạo Tuyết vui vẻ không thôi.
“Tôi tha thứ cho cô, cũng không có nghĩa Tiểu Hiên sẽ tha thứ cho cô đâu” Diệp Ỷ trầm giọng nói.
“Dì Diệp Ỷ yên tâm đi, con nhất định sẽ khiến anh Hiên yêu con một lần nữa!” Trầm Ngạo Tuyết tự tin nói.
Dù cảm thấy rất đau nhưng trong lòng cô rất vui.
Nhìn thấy một màn này, Tô Anh chỉ bĩu môi, không nói gì. Hiển nhiên, tiểu nha đầu kỳ này thật cũng rất tốt bụng.
"Vậy, dì Diệp. Mã Tiểu Anh, con không làm phiền mọi người nữa..” Thẩm Ngạo Tuyết xoay người rời đi.
Không phải cô không muốn đợi Lâm Hiên quay lại, mà là tay cô thật sự rất đau.
Vừa mới đi ra khỏi phòng khách, Thẩm Ngạo Tuyết liền thấy được Lâm Hiên đứng ở ngoài cửa.
Lâm Hiên hẳn là đã sớm trở lại, cố ý không tiến vào. “Có muốn tôi giúp cô chữa trị một chút không?”
Thấy Thẩm Ngạo Tuyết đau đến cau mày, Lâm Hiên rốt cục vẫn hỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết cố chấp lắc đầu, nói: "Không cần, đây là điều em nên chịu."
“Tùy cô.” Lâm Hiên trực tiếp đi vào phòng khách.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Ngạo Tuyết tức giận giậm chân.
'Tên này, hiện tại trở nên quá lạnh lùng rồi phải không?
Nhớ rõ trước kia, đừng nói là nặng như gãy xương, dù chỉ bị một vết xước, Lâm Hiên cũng sẽ vì cô mà đau lòng. Ngay lập tức chạy đi mua thuốc cho cô.
Tuy nhiên, mặc dù bây giờ Lâm Hiên lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Thẩm Ngạo Tuyết lại thích như vậy.
“Thẩm Ngạo Tuyết, mày có phải thích bị ngược không hả? Lúc anh ấy đối xử tốt với mày, mày không để ý tới anh ta. Đến khi hắn phớt lờ mày, đến nhìn cũng lười nhìn thì mày lại thích hẳn?”
Chính bản thân Thẩm Ngạo Tuyết cũng tự mắng bản thân mình có bệnh.
Nhưng mà trên thế giới này, đâu chỉ có mình Thẩm Ngạo Tuyết thích tự ngược.
Bất kể đàn ông hay phụ nữ. Đều là mất đi rồi mới biết trân trọng.
“Anh, em còn tưởng rằng anh sẽ chữa trị cho cô ta nha.”
Tô Anh thấy Lâm Hiên trở lại liền ôm lấy cánh tay Lâm Hiên, bĩu môi nói.
"Cô ta không cho anh chữa." Lâm Hiên nói.
“Anh, anh đúng thật là đầu gỗ, con gái nói không, tức là có đó!” Tô Anh khẽ cười.
Lâm Hiên: "Vậy em có đi quét nhà không?” 'Tô Anh: “Không nha.”
“Ồ, vậy thì đi quét đi. Chẳng phải nói không là có sao?” Lâm Hiên vẻ mặt xấu xa cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!