“Đồng ý hay không đồng ý?" Tây Môn Hỉ Khánh tiếp tục hỏi.
"Không... Không đồng ý!" Phập! Lại là một cây kim thép đâm vào ngón tay Nghiêm Ly.
“Có đồng ý hay không?”
“Không...! Aaaaal” Nghiêm Ly phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Tây Môn Hỉ Khánh nhíu nhíu mày. Không nghĩ tới, người phụ nữ này lại cứng rắn như vậy.
Nhưng mà vậy thì còn thú vị hơn nữa.
Hản trực tiếp cầm lấy vài cây kim thép, từng cây đâm vào. móng tay Nghiêm Ly.
Cả mười ngón tay của cô đều bị kim thép đâm xuyên.
Lúc này Nghiêm Ly cảm thấy tay mình không còn là của mình nữa.
Đau quá! Đau đến không sống nổi! Cuối cùng, Nghiêm Ly ngất đi vì đau.
Nhưng ngay sau đó lại bị Tây Môn Hỉ Khánh dùng nước lạnh hät tỉnh lại.
Lần này, Tây Môn Hỉ Khánh cũng không hỏi Nghiêm Ly.
Mà là ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót trên chân Nghiêm Ly ra.
Tiếp theo, là cởi vớ.
"Còn chưa nói, chân của cô cũng khá đẹp, nhưng chốc nữa không biết sẽ thành cái gì đây.” Trên mặt Tây Môn Hỉ Khánh nở nụ cười cực kỳ tà ác.
“Ác quỷ, ngươi là một con quỷ!” Nghiêm Ly bật khóc.
“Ác quỷ? Ha ha, mắng đi, cô càng mắng, tôi lại càng hưng phấn!”
Tây Môn Hỉ Khánh gắt gao bắt lấy mắt cá chân Nghiêm Ly, tiếp theo, một cây kim thép cảm vào ngón chân Nghiêm Ly.
"Ahll!. Nghiêm Ly lại không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.
Nhưng, lại bị đánh thức.
Cô điên cuồng muốn thoát khỏi tay Tây Môn Hỉ Khánh
Nhưng cô là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể chống lại một nam cảnh sát cao to, cường tráng như vậy.
“Nghiêm Ly, chỉ cần cô đáp ứng tôi, sẽ không còn phải chịu đau đớn này nữa.”
Tây Môn Hỉ Khánh nhặt kim thép, kề sát vào ngón chân còn lại của Nghiêm Ly mà nói.
“Ta không đáp ứng!” Nghiêm Ly hét lên. “Được. Vậy thì đừng trách tôi.”
Tây Môn Hỉ Khánh nhếch môi, sau đó đem từng mũi kim thép đâm vào chân của Nghiêm Ly.
“AII” Nghiêm Ly không ngừng hét lên trong đau đớn.
Nhưng đáng tiếc, căn phòng này được sử dụng để thẩm vấn một số tù nhân đặc biệt.
Do đó có cách âm đặc chế, cho dù bên trong có sâm sét nổ ra, bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
Cứ như vậy, mười ngón chân của Nghiêm Ly đã bị kim thép đam vào. Đau đớn khiến Nghiêm Ly cảm thấy mình sắp chết.
“Thế nào? Đây chỉ mới là món khai vị thôi đó. Nghiêm Ly, cô có chịu hầu hạ tôi chưa?”
Lúc này, Tây Môn Hỉ Khánh cầm mỏ hàn nóng đỏ đi tới trước mặt Nghiêm Ly.
Toàn thân Nghiêm Ly đã ướt đẫm mồ hôi.
“Làm ơn, thả tôi ra, được không...” Cô cảm thấy mình không thể kiên trì được nữa.
“Tôi nói rồi, tôi có thể thả cô đi, nhưng cô phải đáp ứng hầu hạ ta. Chỉ cần cô mở miệng đồng ý, tôi sẽ lập tức kêu bác sĩ đến chữa trị cho cô.” Tây Môn Hỉ Khánh vừa quơ quơ mỏ hàn nóng rực vừa nói.
Mặc dù Nghiêm Ly lúc này đã vô cùng đau đớn và sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Cô đã tự hứa trong lòng sẽ trở thành người phụ nữ của Lý Thiết Trụ. Cô sẽ không để người đàn ông nào khác chạm vào mình nữa.
Dù có chết cũng không...
“Ahh !!!!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!