“Không sao đâu, tôi đã rất hạnh phúc rồi.” Nghiêm Ly lại không thèm để ý nói.
Nhiều năm như vậy nàng đều chịu đựng được, chờ thêm vài ngày này cũng không là cái gì cả.
Thậm chí bị giam giữ còn tốt hơn là ở trong căn phòng cho thuê lạnh lẽo đó.
Cô không bao giờ muốn quay trở lại đó một lần nào nữa.
“Vậy thì, cảnh sát Hà, xin cô chăm sóc Lily, đừng để cô ấy bị ức hiếp nhé.”
Lý Thiết Trụ nói xong lấy ra một tờ giấy bạc lớn, muốn đưa cho Hà Tiểu Manh.
"Anh đang làm gì? Muốn mua chuộc tôi? Có tin tôi lại bắt giữ anh một lần nữa không? "Ánh mắt Hà Tiểu Manh trầm xuống.
Lâm Hiên vội vàng bảo Lý Thiết Trụ cất tiền đi.
Hà Tiểu Manh này, hiển nhiên là một cảnh sát chân chính, nghiêm túc đến đáng sợ.
“Được rồi. Tôi dẫn cô ấy đi đây.” Hà Tiểu Manh thúc giục. Lý Thiết Trụ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Nghiêm Ly. "Cậu thật sự muốn cưới Nghiêm Ly?"
Ra khỏi phòng tuần tra, Lâm Hiên nhìn về phía Lý Thiết Trụ hỏi.
Tuy rẵng Lâm Hiên cũng không phải kỳ thị Nghiêm Ly, nhưng để cưới một người phụ nữ như vậy vẫn cần rất nhiều dũng khí.
Hắn không hy vọng Lý Thiết Trụ hiện tại cho Nghiêm Ly hy vọng, cuối cùng lại làm cho nàng tuyệt vọng.
Như vậy, còn không bằng không cho nàng hy vọng còn tốt hơn.
"Ha ha, Lâm Hiên, nói thật cho cậu biết, tôi là thật sự yêu Nghiêm Ly đó.”
“Cậu biết không, có một đêm, tôi bị bệnh, lạnh đến sắp chết cóng ở hành lang. Là cô ấy ôm tôi vào phòng cô tôi cả đêm, tôi mới sống sót. Đêm đó, cô ấy đã không tiếp vị khách nào.." Lý Thiết Trụ cần răng nói.
“Cậu không phụ lòng người ta là tốt rồi” Lâm Hiên vỗ võ bả vai Lý Thiết Trụ.
Ngay sau khi hai người rời khỏi phòng tuần tra.
Một nam cảnh sát nhìn thấy Nghiêm Ly thì liền cảm thấy kinh ngạc.
Nghiêm Ly này là hắn và Hà Tiểu Manh cùng nhau bắt được.
Lúc trước rõ ràng trông cô ta rất già nua.
Nhưng bây giờ, nhiều nhất chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Mấu chốt là làn da trở nên trắng nõn, mềm mại mịn màng, giống như một người hoàn toàn khác.
"Tiểu Manh, để tôi dẫn cô ấy đi cho."
Tây Môn Hỉ Khánh lén nuốt một ngụm nước bọt, nói với Hà Tiểu Manh.
"Được"
Hà Tiểu Manh cũng không để ý nhiều, đem Nghiêm Ly giao cho nam cảnh sát tên là Tây Môn Hỉ Khánh kia.
Chờ Hà Tiểu Manh rời đi, Tây Môn Hỉ Khánh lúc này mới đưa Nghiêm Ly đến một phòng chứa đồ trong phòng tuần tra.
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Nghiêm Ly dường như cảm thấy có gì đó không đúng.
Tây Môn Hỉ Khánh khóa trái cửa, sau đó lấy ra một chiếc cà vạt, vẻ mặt thèm thuồng nhìn về phía Nghiêm Ly, nói:
"Có muốn nhanh chóng ra ngoài hay không?" “Đương nhiên muốn “Nghiêm Ly thuận miệng trả lời.
Tây Môn Hỉ Khánh nở nụ cười, hắn đi tới trước mặt Nghiêm Ly, đưa tay muốn chạm vào người Nghiêm Ly.
"Anh làm cái gì?" Nghiêm Ly né tránh.
"Ha ha, Nghiêm Ly, tôi muốn làm cái gì, cô còn không rõ sao? Chỉ cần cô làm cho tôi thoải mái một lần, đêm nay tôi liền thả cô ra ngoài!” Tây Môn Hỉ Khánh nói.
“Không cần!” Nghiêm Ly cự tuyệt.
Thấy Nghiêm Ly dám cự tuyệt mình, sắc mặt Tây Môn Hỉ Khánh hơi thay đổi.
"Nghiêm Ly, cô là cái thứ gì tôi còn không rõ sao? Bây giờ còn giả vờ làm gì? Chỉ cần cô ở cùng tôi vài phút, là có thể miễn được việc giam giữ 15 ngày. Món hời này cô còn không thấy biết ơn?”
“Tôi không cần!” Nghiêm Ly đẩy tay Tây Môn Hỉ Khánh ra.
Tây Môn Hỉ Khánh lập tức nổi giận, gái bán hoa rách nát còn dám cự tuyệt hắn? Liền đưa tay tát mạnh vào mặt Nghiêm Ly:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!