"Ừ, vì sao nhỉ?"
Sở Thiền Hoàng cũng không biết lý do. Vì thế cô lại gọi điện thoại hỏi Lâm Hiên.
“Bảo hắn là hỏi con trai hắn là biết.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Chủ nhân ta nói, ngươi hỏi con trai ngươi là biết!” Sở Thiền Hoàng trực tiếp cúp điện thoại.
Trong phòng khách sạn. Đỗ tổng và Mễ tổng, đã đợi đến có chút không kiên nhãn.
“Này, tiểu tử, đã qua mười phút rồi, công ty của ta vẫn làm ăn tốt, rốt cuộc ngươi có làm được không?”
“Ta khuyên ngươi mau chóng dâng bạn gái lên đi, như vậy ít nhất công ty bạn gái ngươi còn có thể giữ được một cái hợp đồng nha”
"Người trẻ tuổi, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu, bạn gái ngươi có thể được hai vị tổng giám đốc coi trọng, đó là phúc khí của cô ấy!"
Ngay cả nhân viên bảo vệ cũng nhịn không được khuyên Lâm Hiên.
Họ làm bảo vệ trong khách sạn này, đã thấy quả nhiều trường hợp rồi.
Rất nhiều cô gái, ngay từ đầu cũng biểu hiện giống như một liệt nữ trinh khiết.
Nhưng sau đó còn không phải là chủ động nhào tới sao? Còn tự mình đến thuê phòng trước kìa. Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ tổng đổ chuông.
“Nghịch tử, mày rốt cuộc đã làm cái gì, nhà chúng ta sắp phá sản rồi!" Đỗ Nguyên Giang tức giận hỏi.
“Bố, bố nói gì vậy? Phá sản, bố đừng đùa với con nữa!” Đỗ tổng nuốt nước miếng nói.
Công ty của bọn họ chính là công ty niêm yết. Không thể để một công ty niêm yết phá sản trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
"Ai đùa giỡn ngươi, mau nói cho ta biết, ngươi đắc tội ai hả?" Đỗ Nguyên Giang cực kỳ sốt ruột.
Chỉ cần biết con trai hẳn đắc tội với ai, nói không chừng, còn có một cơ hội hòa hoãn.
“Lão Đỗ, ông gấp gáp làm gì? Có chuyện gì từ từ nói không được sao?” Lúc này, trong điện thoại vang lên một thanh âm kiều mị.
Chính là bà xã của Đỗ Nguyên Giang, Chu Tố Phân.
Chu Tố Phương đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng tốt nên trông vẫn rất có sức hút.
“Mẹ nó, bà biết chuyện gì xảy ra sao? Con trai bà đang hại chúng ta phải phá sản đó!” Đỗ Nguyên Giang tức giận nói.
"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?" Chu Tố Phân cũng lo lắng.
Dù sao, nếu phá sản, vinh hoa phú quý của bà cũng không còn.
“Mày mau hỏi một chút vị đại nhân mày đắc tội kia, phải như thế nào mới có thể buông tha cho chúng ta. Chỉ cần có thể buông tha chúng ta, bắt chúng ta làm cái gì cũng được!”
Đỗ Nguyên Giang cố gảng hết sức bình tĩnh để tìm cách giải quyết vấn đề.
Lúc này, vẻ mặt của Đỗ tổng nhìn về phía Lâm Hiên, rốt cục cũng thay đổi.
Toàn thân hẳn run rẩy nói: "Hản, hẳn nói muốn để cho mẹ con tới cùng hắn..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!