Thật ra ban đầu Thẩm Ngạo Tuyết là muốn nhắn tin để cho Lâm Hiên đến cứu cô.
Thế nhưng, đầu tiên, cô biết chắc Lâm Hiên chưa chắc sẽ tới cứu. Thứ hai, Lâm Hiên cũng không chắc đã là đối thủ của Đế
Phong Vũ.
Lần trước, cô bởi vì sợ Đế gia, hơn nữa Thẩm Vạn Quốc bức bách, cuối cùng cô đã lựa chọn thương tổn Lâm Hiên.
Lần này, Thẩm Ngạo Tuyết không muốn làm điều đó nữa.
Nhớ lại khoảng thời gian Lâm Hiên làm con rể nhà họ Thẩm, kỳ thực đó là khoảng thời gian cô thoải mái nhất, hạnh phúc nhất.
Lâm Hiên luôn chăm sóc cô rất chu đáo. Nhớ rõ tất cả các thói quen của cô.
Chưa từng được chạm vào cô, nhưng vẫn rất quan tâm
Kỳ thật, Lâm Hiên cũng không phải một chút cơ hội cũng không có.
Có nhiều lần, Thẩm Ngạo Tuyết uống say, bất tỉnh nhân sự. Khi đó, Lâm Hiên cũng đã có cơ hội.
Nhưng vì cô đã nói sức khỏe cô không tốt, làm loại chuyện này, sẽ thương tổn đến thân thể của cô. Nên Lâm Hiên thật sự đã không có động vào nàng.
Sau khi mất đi Lâm Hiên, mặc dù Thẩm gia phát triển vượt bậc. Cô cũng trở thành người phụ nữ rực rỡ nhất Giang Đô.
Nhưng bên cạnh cô không còn người đàn ông như Lâm Hiên nữa.
Có rất nhiều người đàn ông thích cô, muốn có được cô. Nhưng không có người đàn ông nào thực sự yêu cô.
Cho nên, lần này Thẩm Ngạo Tuyết quyết định chọn Lâm Hiên.
Cô biết, lựa chọn này, đối với cô chính là một tai họa lớn.
Người đàn ông bên ngoài kia sẽ không bỏ qua cho cô, càng sẽ không bỏ qua Thẩm gia.
“Lâm Hiên, lần này, em sẽ lựa chọn anh.” Thẩm Ngạo Tuyết đổ đầy nước vào bồn tắm, sau đó vùi đầu vào trong đó.
Đế Phong Vũ ngoài cửa, đã chờ đến có chút không kiên nhẫn.
Vì vậy, đi thẳng đến.
Tay nhẹ nhàng đẩy lên cửa, toàn bộ cửa phòng tắm liền ngã xuống.
Cảnh bên trong phòng liền được thấy rõ.
Thẩm Ngạo Tuyết không tắm mà đang vùi đầu vào bồn tắm, không nhúc nhích.
Đế Phong Vũ biến sắc, kéo Thẩm Ngạo Tuyết ra khỏi bồn tầm.
Thẩm Ngạo Tuyết đã ngừng hô hấp.
“Ha ha, muốn chết, ngươi đã được ta đồng ý chưa?” Đế Phong Vũ một quyền đánh vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết.
Ọc... Thẩm Ngạo Tuyết lập tức phun ra một ngụm nước lớn. Sau đó, tỉnh dậy.
“Đế Phong Vũ, tôi là người của Lâm Hiên, đừng chạm vào. tôi!”
Mái tóc ướt của Thẩm Ngạo Tuyết rũ xuống trên mặt cô, sắc mặt tái nhợt.
Lời nói của Thẩm Ngạo Tuyết làm cho sắc mặt Đế Phong Vũ càng trở nên khó coi hơn.
Hắn nắm chặt cằm Thẩm Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, ta ngươi cơ hội để nói một lần nữa. Nói, ngươi là phụ nữ của ai?”
"Tôi là... người phụ nữ... của Lâm Hiên." Thẩm Ngạo Tuyết lặp lại một lần nữa.
Bụp!
Đế Phong Vũ lại đấm vào bụng Thẩm Ngạo Tuyết. Toàn thân Thẩm Ngạo Tuyết vặn vẹo vì đau.
"Ngươi là nữ nhân của ai?"
“Của Lâm Hiên.”
Bụp!