Sau khoảng vài phút, lão gia tử lại thật sự sống lại. “Khụ khụ” Ông ho hai tiếng và mở mắt ra.
“Ông nội!"
Nhìn thấy một màn này, trên mặt không ít người Lâm gia đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ có hai anh em Lâm Càng Vũ và Lâm Canh Tân là có vẻ mặt rất khó coi.
Nhất là Lâm Càng Vũ, tuy rằng cái tát vừa rồi của Lâm Hiên không có lấy mạng hắn, nhưng cũng làm cho hẳn bị thương không nhẹ.
Nhưng lúc này, hẳn cũng không quan tâm đến vết thương của mình. Vì tất cả chú ý của hẳn đều đang ở trên người lão gia tử.
Lão gia tử, thật sự được cứu sống!
“Xong rồi!” Lâm Càng Vũ biết răng mọi thứ đã kết thúc.
"Ông nội, ông tỉnh rồi, thật tốt quá!"
Lúc này, nếu nói ai là người hạnh phúc nhất, đương nhiên là Lâm Nhược Hi.
Cô lao thẳng vào vòng tay của Lâm Chi Đống, khóc nấc lên.
“Bố, bố không sao. Thật tốt!” Hai anh em Lâm Càng Vũ và Lâm Canh Tân kiên trì đi tới.
Ánh mắt Lâm Chi Đống lạnh lùng quét qua hai người bọn họ.
Mặc dù, ông gần như đã chết. Nhưng đối với chuyện chung quanh, vẫn còn có một ít cảm giác.
Vì vậy, những gì đã xảy ra trong phòng bệnh này, ông đều biết tất cả.
“Bố, con sai rồi!” Lâm Càng Vũ bị ánh mắt lạnh như băng của lão gia tử nhìn, tựa hồ hiểu được lão gia tử đã biết chuyện di chúc, cuối
cùng quỳ rạp xuống đất.
“Bố, con cũng sai rồi!” Lâm Canh Tân cũng quỳ trên mặt đất.
Thấy hai người con như vậy, Lâm Chỉ Đống rốt cuộc cũng mềm lòng. Thở dài nói:
“Các ngươi đứng lên đi!”
Hai anh em hơi bối rối, có chút không giải thích được. Chẳng lẽ ông cụ không biết về chuyện di chúc?
Nhưng lời nói tiếp theo của lão gia tử lại làm cho hai người như rơi xuống hầm băng.
"Mang di chúc của ta tới đây." Rõ ràng, lão gia tử biết chuyện di chúc giả.
Lâm Càng Vũ toàn thân run rẩy đưa di chúc cho lão gia tử.
Tuy nhiên, ông già nhận di chúc, không đọc mà trực tiếp xé, sau đó nói:
"Nếu tôi chưa chết, di chúc này cũng không có hiệu lực."
Hai anh em nhìn nhau. Cuối cùng cũng hiểu. Xem ra, lão gia tử là muốn bảo vệ hai người bọn họ.
Cũng đúng, tuy năng lực của bọn họ đều kém Lâm Nhược Hi, nhưng dù sao bọn họ cũng là con ruột của lão gia tử.
"Cám ơn ngươi đã cứu lão gia tử."
Người của Lâm gia cảm tạ Lâm Hiên, nhưng cũng không biết mấy phần thật giả.
Lâm Hiên cũng không thèm để ý.
"Được rồi, không có việc gì nữa, vậy ta đi trước." Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Lâm Hiên, chờ một chút."
Ngay khi Lâm Hiên sắp rời khỏi phòng bệnh, Lâm Nhược Hi lại gọi anh lại.
“Còn chuyện gì...”
Lâm Hiên vừa định hỏi, còn có chuyện gì nữa thì đột nhiên môi anh liền cảm thấy lạnh.
Tiếp theo, liền nhìn thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, xuất hiện trong mắt mình.
Là Lâm Nhược Hi.
Hàng mi mảnh khẽ rung. Làn da trắng nõn như trẻ sơ sinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!