Thẩm Ngạo Tuyết biết rõ người phụ nữ này không biết xấu hổ cỡ nào, thích mồi chài đàn ông đến mức nào.
Thẩm Ngạo Tuyết biết, Lâm Hiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô.
Nhưng cô tin tưởng, chỉ cần cô kiên trì, Lâm Hiên nhất định sẽ lại yêu cô.
Vì vậy, trong thời gian này, cô sẽ không để cho bất kỳ người phụ nữ nào thừa cơ nhảy vào.
Quả nhiên, sau khi mở cửa ra, mặc dù Lâm Nhược Lâu đã mặc xong quần áo. Nhưng từ bộ quần áo và đầu tóc bù xù của cô ta, Thẩm Ngạo Tuyết biết nếu không phải cô đến kịp, chắc chắn hai người này sẽ phát sinh chuyện đó.
Khi nhìn thấy Thẩm Ngạo Tuyết lần nữa, Lâm Nhược Lâu sợ ngây người.
Bởi vì, cô biết trước đó Thẩm Ngạo Tuyết bị làm mù mắt, còn bị đào thận. Cả người sưng lên như bánh bao.
Nhưng hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết, đã khôi phục bộ dáng vốn có.
Không, thậm chí còn trông đẹp hơn trước!
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô...' Lâm Nhược Lâu nhịn không được mở miệng hỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết phớt lờ Lâm Nhược Lâu, bước lên kéo. tay Lâm Hiên, sau đó như thể đang tuyên bố chủ quyền:
“Lâm Nhược Lâu, cô cũng đủ mặt dày, vậy mà dám quyến rũ chồng tôi!”
Nhược Lâu nghe vậy sắc mặt biến đổi, liền nói:
“Thẩm Ngạo Tuyết, không phải cô đã gả cho Từ Thiên Thành rồi sao?”
“Hôn lễ cũng không phải chưa hoàn thành sao? Trong lòng tôi chỉ có Lâm Hiên, tôi vốn tưởng răng Lâm Hiên chết, nên mới cưới Từ Thiên Thành, nếu Lâm Hiên đã trở về, ta đương nhiên vẫn là vợ của Lâm Hiên rồi!" Thẩm Ngạo Tuyết lớn tiếng nói.
"Ha ha, Thẩm Ngạo Tuyết, cô thật là dối trá. Lâm Hiên, anh đừng tin tưởng cô ta. Tôi thừa nhận, tôi lăng loàn, nhưng dù tôi có lăng loàn hơn nữa, cũng tốt hơn một người tự tay giết chồng như cô ta nhiều.”
Nếu như trước kia, Lâm Nhược Lâu sẽ không dám nói chuyện với Thẩm Ngạo Tuyết như vậy.
Nhưng bây giờ, nhà họ Thẩm đã xong đời, Lâm Nhược Lâu đương nhiên không sợ Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết híp lại, đi thẳng về phía Lâm Nhược Lâu.
Lâm Nhược Lâu theo bản năng lập tức sợ hãi lùi lại.
Không có biện pháp, tuy rằng Thẩm gia ngã xuống, nhưng lực thị uy của Thẩm Ngạo Tuyết vẫn như cũ.
Nữ nhân bình thường nhìn thấy nàng, đều khó tránh khỏi trong lòng sinh ra tự ti cùng sợ hãi.
Lâm Nhược Lâu lùi lại một bước, đột nhiên nhớ tới, hiện tại cô căn bản không cần sợ Thẩm Ngạo Tuyết, lúc này cố ý ưỡn người lên nói:
"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi không sợ cô!”
Thẩm Ngạo Tuyết giơ tay lên.
Lâm Nhược Lâu vội vàng đưa tay ngăn cản.
Thấy vậy, khóe miệng Thẩm Ngạo Tuyết cong lên, cô đem quần áo lộn xộn của Lâm Nhược Lâu sửa sang lại.
Đùa giỡn nói: "Lâm Nhược Lâu, không phải cô không sợ tôi sao. Cô trốn cái gì? Tôi chỉ muốn giúp cô chỉnh lại quần áo mà thôi.”
Nhìn Thẩm Ngạo Tuyết tươi cười, Lâm Nhược Lâu nhịn không được nuốt nước bọt.
Không thể không nói, cho dù Thẩm gia đã xong đời, nhưng trước mặt người phụ nữ này, cô vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng, về khí chất, Thẩm Ngạo Tuyết toàn thắng.
Sau khi áp chế Lâm Nhược Lâu xong, Thẩm Ngạo Tuyết đi trở lại bên người Lâm Hiên, biểu tình đột nhiên trở nên đáng yêu.
"Ông xã, anh để cô ấy ra ngoài có được không..." Giọng của Thẩm Ngạo Tuyết không thể nũng nịu hơn nữa.
Tiếng chồng này, Lâm Hiên chưa bao giờ nghe cô gọi qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!