Nhờ thể thuật cường đại nên Hạ Đại Lực cũng không chết, nhưng cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp mà thôi.
Tất cả mọi người đều nhịn không được hít sâu một hơi.
Bọn họ không cách nào tưởng tượng, cô gái nhỏ nhìn như vô hại mà lại đáng sợ đến vậy.
“Hừ. Còn không chịu nổi một kích!”
Mạnh Bà khinh thường nói một câu, sau đó xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!"
Lúc này, đám cảnh sát đều bị dọa ngây người, không biết nên làm cái gì. Chỉ có Hà Tiểu Manh lại dám rút súng ra, chĩa về phía Mạnh Bà.
Một màn này lại làm mọi người khiếp sợ tiếp.
Hà Tiểu Manh này lấy đâu ra can đảm để rút súng?
Rõ ràng với thực lực của Mạnh Bà, súng đối với cô ta là không có chút tác dụng nào.
Mạnh Bà quay đầu lại, nhìn Hà Tiểu Manh một cái. Nhếch miệng cười nói:
"Bé cảnh sát, thừa dịp ta chưa nổi giận, nhanh cất thanh súng này đi, nếu không...”
Mặc dù Hà Tiểu Manh lúc này cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn mạnh dạn nói:
"Mạnh Bà, ngươi không thể đi!” "Hạ Tiểu Manh, cô điên rồi sao!" “Hà Tiểu Manh, mau cất súng đi!” “Cô muốn hại chết chúng ta sao?”
Những cảnh sát khác thấy thế, lớn tiếng quát. Thầm nghĩ Hà Tiểu Manh muốn chết, cũng đừng kéo theo bọn họ.
Nhưng Hà Tiểu Manh vẫn không buông súng xuống, lời trong miệng lặp lại lần nữa:
"Ngươi không được đi!"
“Ha ha, bé cảnh sát, nếu đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Mạnh Bà nhìn giường bệnh bên cạnh, nắm lấy ống thép bên cạnh giường nhẹ nhàng kéo một cái. Ống thép cứ thế bị kéo ra.
Ngay sau đó, Mạnh Bà trực tiếp ném nó về phía Hà Tiểu Manh.
Với sức mạnh của Mạnh Bà, cú đánh này đủ để xuyên thủng vách tường xi măng!
Nhìn thấy cảnh này, Hà Tiểu Manh sợ tới mức nhằm thịt mắt lại. Trong đầu nghĩ lần này cô chết chắc rồi.
Nhưng qua một lúc lâu, Hà Tiểu Manh cũng không cảm thấy cảm giác đau đớn gì cả.
Hé mắt ra nhìn, liền thấy một bóng người đang đứng trước mặt cô.
Lâm Hiên!
Hơn nữa, Lâm Hiên đã dùng tay chộp lấy ống thép do Mạnh Bà ném ra.
Cảnh tượng này cũng khiến tất cả mọi người sững sờ. Không ngờ Lâm Hiên lại lợi hại như vậy.
"Mạnh Bà phải không? Lập tức khoanh tay chịu trói, ta tha cho ngươi không chết!” Lâm Hiên vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía Mạnh bà.
"Hả? Ngươi cho rằng bắt được một chiêu của ta thì rất lợi hại sao?" Khóe miệng Mạnh Bà nhếch lên.
Sau một khảc, thân thể giống như tàn ảnh, xông về phía Lâm Hiên.
'Tốc độ của Mạnh Bà rất nhanh. Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!