Lâm Hiên đá một cước vào ngực Hồng Thất.
Thân thể của Hồng Thất ngay lập tức bay ra ngoài như một con diều bị đứt dây.
Máu từ trong miệng phun ra.
Sau khi rơi xuống đất, cũng không thể đứng dậy được nữa.
Một mảnh lớn ở ngực của hẳn bị sập xuống, chết ngay lập tức.
Lâm Hiên liếc nhìn chung quanh bốn phía. Ước chừng có mấy ngàn người vây quanh hẳn.
Toàn bộ Đế Phủ đầy rẫy kẻ thù, luôn miệng hét lớn muốn giết chết anh.
Thậm chí, còn có một ít người vốn thuộc về La Sát Đường cũng đang hô muốn giết anh.
Người của La Sát Đường, Lâm Hiên phần lớn không biết. Nhưng mấy vị trưởng lão, vẫn có chút ấn tượng.
Ví dụ như Lam Nguyệt, là Tam trưởng lão của La Sát Đường.
Vậy mà lúc này lại cũng mang theo một đám người công kích người của La Sát Đường.
Bị cường giả vây giết, lại bị Lam Nguyệt dẫn hơn một trăm người làm phản. Lúc này, người của La Sát Đường cũng chỉ còn có hơn năm trăm người.
Số lượng địch nhân, gấp mấy lần người của mình.
Hơn nữa, ngay cả những người còn lại của La Sát Đường cũng có oán hận trong mắt.
Lâm Hiên nhìn ra được, hiển nhiên, bọn họ cũng không muốn vì hắn mà chiến đấu.
Lý do tại sao họ vẫn kiền trì cho đến bây giờ.
Tất cả chỉ vì Hồng Diệp.
”n tình của các ngươi, Lâm Hiên ta nhớ kỹ. Lùi về chữa thương đi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta.”
Lâm Hiên ôm quyền hướng về người La Sát Đường đang đầy vết ngươi trên người nói.
Sau đó, xoay người nhìn về đám người đến giết hẳn. “Hắn muốn một mình ứng chiến ư?”