"Anh, anh là ai?" Hà Tiểu Manh vội vàng giơ súng nhằm vào người đàn ông.
“Cô bé cảnh sát, ở trước mặt ta cũng không cần chơi súng, súng của ta, so với súng của ngươi, lợi hại hơn nhiều!”
Hắc Vô Thường cười hắc hắc nói.
“Dừng xe ngay lập tức, nếu không tôi bắn!” Mặc dù Hà Tiểu Manh sợ chết khiếp, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Trong lòng cô tự nhủ mình là cảnh sát, lúc này tuyệt đối không được sợ hãi.
Thấy đối phương căn bản không để ý tới mình. Hà Tiểu Manh đánh bạo, bản một phát vào nóc xe. Một phát súng này coi như là một cảnh báo.
Thấy Hà Tiểu Manh thật sự dám nổ súng, đồng tử Häc. Vô Thường co rụt lại.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Hà Tiểu Manh thậm chí không nhìn rõ động tác gì của đối phương.
Khẩu súng trong tay, cô đã nằm trong tay đối phương.
Sau đó Häc Vô Thường bóp mạnh tay mấy cái. Khẩu súng bị nghiền nát thành một đống sắt vụn.
Một màn này, khiến Hà Tiểu Manh nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắc Vô Thường đem súng thành sắt vụn ném ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, lấy ra một con dao găm ấn nó vào miệng của Hà Tiểu Manh.
"Ta đã nhìn thấy súng của ngươi. Nên giờ ngươi cũng xem thử súng của ta một chút nhỉ?” Trên khuôn mặt trắng. bệch của Häc Vô Thường, lộ ra nụ cười tà ác.
Theo chuyển động của con dao găm trong tay hắn, chiếc cúc áo đầu tiên của Hà Tiểu Manh bị hất xuống.
Thân thể Hà Tiểu Manh cứng đờ. Nhưng không dám có bất kỳ động tác nào.
Bởi vì, con dao găm vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Con dao lại di chuyển, cái cúc thứ hai cũng bị bung ra.
Ngay lập tức, quái vật khổng lồ kia không còn bị trói buộc nữa, hiện ra rõ ràng.
Hà Tiểu Manh cực kỳ khẩn trương, nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hiện tại, người đàn ông trước mắt này, đã vượt quá sự nhận thức của cô rồi.
Bai
Rất nhanh, toàn bộ cúc áo đều bị bung ra hết, để lộ chiếc áo nhỏ màu trăng bên dưới.