Là Lâm Hiên! Anh và Tô Anh cuối cùng cũng đến kịp! Bùm!
Lâm Hiên ôm mẹ nuôi, hai người cùng nhau ngã xuống sàn bê tông.
Sàn bê tông dưới chân nứt toác như mạng nhện, đủ thấy lực tác động mạnh đến mức nào.
Nhưng Diệp Ỷ không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì Lâm Hiên đều đã chống đỡ hết cho bà.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám đông không khỏi võ tay. Tuy rằng, bọn họ vừa mới mắng Diệp Ỷ, nhưng chỉ là bởi vì bọn họ chán ghét ăn trộm, cũng không muốn mạng của Diệp Ÿ.
Một số nhân viên 120 mang theo cáng cứu thương lập. tức choáng ngợp.
Không biết có nên tiến lên cứu chữa hay không. Như vậy có được tính là ngã hay không?
"Cảm ơn, mẹ nuôi của tôi không sao." Lâm Hiên nói với đội cứu trợ.
Những người bên 120 nhìn quay, rồi quay nhìn xe cứu thương với vẻ mặt bối rối.
Một vài cảnh sát cũng chết lặng.
Vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người lao ra, sau đó Diệp Ỷ đã được cứu.
Nghe đối phương xưng hô, hẳn là con nuôi của người nhảy lầu.
Nhìn thấy vô số vết nứt trên mặt đất, cảnh sát không khỏi nuốt nước miếng, con nuôi của người phụ nữ này không phải là siêu nhân chứ?
“Tiểu Hiên, là con sao?” Diệp Ý nhìn Lâm Hiên, trên mặt mừng như điên.
"Là con." Lâm Hiên gật đầu.
"Đây nhất định là thiên đường. Nếu biết sau khi chết sẽ được gặp lại con, mẹ đã sớm xuống cùng với con rồi!"
Diệp Ỷ cũng là kinh hồn chưa định, chờ bà phục hồi tinh thần lại, còn tưởng rằng mình đã đến thiên đường.
Dù sao, Thẩm Ngạo Tuyết nói Lâm Hiên trượt chân rơi xuống vực sâu, thi cốt không còn. Không thể sống sót.
Nếu còn sống, vậy Lâm Hiên vì sao ba năm cũng không trở về tìm nàng?
"Đây không phải là thiên đường, mẹ nuôi, con đã trở về!" Cảm thụ được trọng lượng trong ngực nhẹ đến như không có, mũi Lâm Hiên một trận chua xót.
Diệp Ÿ trước kia, là một người phụ nữ hơi tròn trịa.
Khi đó Diệp Ÿ, trẻ trung, xinh đẹp, người muốn đánh chú ý đến bà là nhiều không đếm xuể.