Một biệt thự đã đầy người vào thời điểm này. Trên ban công lầu cao của biệt thự, vẫn còn một người phụ nữ đang đứng.
Chính là Diệp. Ỷ- mẹ nuôi của Lâm Hiên.
Diệp Ỷ trước kia làm thêu thủ công, từ sau khi tay bị gãy, đã bị nhà máy sa thải.
Để nuôi con gái đi học đại học, bà bät đầu đi làm giúp việc.
Hôm nay, bà được gọi đến để dọn dẹp biệt thự. Biệt thự này rất lớn, dọn dẹp rất vất vả.
Nhưng vừa nghĩ đến, chỉ cần quét dọn xong biệt thự, là có thể kiếm được ba trăm đồng, Diệp Ỷ trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ khi kết thúc, chủ biệt thự lại nói bị mất một sợi dây chuyền đá quý. Khăng khăng nói là do Diệp Ỷ giấu đi.
“Tôi không có, tôi thật sự không có!” Diệp Ỷ khóc lớn nói.
Mặc dù bà rất nghèo, nhưng không bao giờ làm bất cứ chuyện xấu xa nào, trộm cắp lại càng không.
Ngay cả khi nhặt được tiền trên đường, bà cũng sẽ chủ động trả lại cho người mất.
“Tôi chỉ biết hôm nay chỉ có bà ở đây dọn dẹp, không phải bà lấy thì là ai?”
“Tôi nói cho bà biết, sợi dây chuyền bảo thạch kia trị giá 500.000 tệ, hiện tại bà lấy ra trả lại cũng không muộn. Nếu không, vậy thì chờ ngồi tù đi!” Một người phụ nữ trang điểm đậm lạnh lùng nói.
“Thích phu nhân, tôi thật sự không có lấy dây chuyền của bà. Những đồ tôi lấy là đồ bà nói không cần nữa, tôi mới lấy đi” Diệp Ỷ vừa khóc vừa nói.
“Ta cảm thấy bà một mình quét dọn biệt thự lớn vậy thật đáng thương, nên mới cho chút đồ vật không dùng đến. Nhưng không ngờ bà lại dám trộm đồ của ta, đúng là không biết xấu hổ!” Thích phu nhân lớn tiếng nói.
"Thật sự là không có lương tâm, người ta đã có lòng tốt cho đồ rồi mà còn đi trộm đồ của người ta”
"Không sai, sau này yêu cầu quét dọn nhất định phải cẩn thận, không chừng liền mời tên trộm vào nhà.”
“Nhìn xem, bà ta đẹp vậy mà đi làm quét dọn, nhìn đã thấy có vấn đề. Chắc là muốn đi mồi chài ông chủ nhà nào có tiền rồi.”
Người dưới lầu chỉ về phía Diệp Ÿ, nghị luận sôi nổi.
“Thật xin lỗi, Tiểu Anh...”
Tiếng mắng chửi của người qua đường khiến cho Diệp Ỷ hoàn toàn sụp đổ, không nghĩ gì được nữa. Chỉ cảm thấy cực
kỳ nhục nhã, lại càng nhiều thêm oan uổng.
Hiện tại bị người ta mắng, người ta vu oan nhưng bà lại không có cách nào nói rõ được.
Trong ngực uất nghẹn, chỉ nghĩ đến một lối thoát duy nhất, bà nhẳm mắt, buông tay nắm lan can.
Diệp Ÿ vốn là một người thành thật bổn phận, làm sao chịu được ủy khuất như này.
Vì vậy chỉ có thể lấy cái chết để thanh minh. Nhưng thật ra điều này rất vô dụng!
Nó càng thêm chứng mình bà là kẻ trộm, sợ tội nên tự sát.
Thế nhưng lúc này Diệp Ÿ lại chẳng thể nào suy nghĩ được nhiều như vậy nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!