Diệp Phàm quát lớn, khí thế xông lên tận trời.
Nhưng hư ảnh Như Lai do Huyết Ma ngưng tụ lại không hề lay động, vững chãi như núi, không bị ảnh hưởng gì.
“Thí chủ, tôi định khuyên cậu tự vẫn để du ngoạn chốn bồng lai cực lạc, không ngờ cậu lại có ác niệm sâu nặng, không thèm nghe lời khuyên.”
"Thôi vậy, để tôi giúp cậu siêu thoát!"
Nói xong, hư ảnh Như Lai chắp hai tay trước ngực.
"Buông bỏ đao kiếm, lập tức thành Phật!"
"Buông bỏ đao kiếm, lập tức thành Phật..."
Một âm thanh to lớn vang vọng chấn động trời đất.
Hư ảnh Như Lai càng tỏa ra muôn ngàn tia sáng vàng rực, như thể muốn thanh lọc tận cùng mọi ác nghiệt trên thế gian.
Chỉ nghe thôi cũng khiến người ta muốn lạy Phật, tự xóa bỏ gột rửa mọi tội lỗi.
Rồi cuối cùng cho rằng mình có tội, nên tự vẫn mà chết!
Diệp Phàm sở sờ mũi.
Hóa ra là ma âm quấy nhiễu!
Không thể không nói, lão già Huyết Ma này đã đưa môn tà công lên một tầm cao mới.
Thế mà lại kết hợp Phật âm nhập mê với nhau.
Cũng có chút thú vị đấy!
Anh âm thầm vận chuyển U Minh Thần Long Quyết, những ma âm này đối với anh nhiều nhất cũng chỉ như tiếng ruồi bọ vo ve thôi.
Ngoài hơi phiền toái ra thì cũng chẳng gây ảnh hưởng gì khác.
Nhưng Đường Nhược Tuyết phía sau anh thì khác, cô chịu không nổi.
Cố vùng vẫy, giấy giụa muốn xuống khỏi lưng Diệp Phàm.
"Phật Tô, con có tội, con có lỗi, xin ngài siêu độ cho con...”
Nghe tiếng kêu của Đường Nhược Tuyết, Phật âm từ hư ảnh Như Lai ngưng lại một lúc.
"Nữ thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
"Chỉ cần cô giết Diệp Phàm, tôi có thể siêu độ cho cô đến Tây Phương cực lạc, bảo đảm muôn năm vô ưu vô lo."
Giọng nói rất có sức lôi cuốn.
"Dạ, Phật Tổ!"
Sau khi nghe xong, Đường Nhược Tuyết thực sự tin tưởng tuyệt đối.
Cô há miệng cần mạnh vào động mạch chủ ở cổ, của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nheo mắt lại.
Mẹ nó, lão Huyết Ma khốn kiếp, dám xúi giục cả người phụ nữ của tao, không thể tha thứ!
Anh quay tay chĩa một ngón tay lên, nhắm vào huyệt đạo của Đường Nhược Tuyết khiến bất động.
Rồi lạnh lùng quát lên:
"Lão già kia, giả ngầu đến nghiện rồi hả?"
"Nghiệp chướng!" Hư ảnh Như Lai quát lên một tiếng.
"Dám xúc phạm Phật Tổ, có biết tội không? Xem Như Lai Thần Chưởng đây!"
Nói rồi, ông ta duỗi một bàn tay to ra đè về phía Diệp Phàm.
“Mẹ nó, lão già kia, lại còn tưởng như mình có thể một tay che trời ư?"
Diệp Phàm lạnh lùng cười khẩy.
Rồi đón đỡ bàn tay khổng lồ đó, đấm thẳng một quyền.
Mặc dù chỉ là một đòn đơn giản nhưng vẫn tràn đầy khí phách vô song.
"Nhất Lực Khai Thiên!”
Diệp Phàm tỉnh bơ nói.
Mình đã quá lâu không dùng nhiều chiêu thức, hôm nay sẵn tiện lấy ra luyện tập luôn.
Rầm!
Một tiếng nổ vang trời.
Hư ảnh Như Lai truyền ra một tiếng kêu đau đớn.
Ngay sau đó, những tia sáng vàng tan biến, hóa thành muôn vạn âm hồn huyết sát chui vào cơ thể Huyết Ma.
Phụt!
Huyết Ma phun một ngụm máu tươi, ngã lăn ra đất.
Tượng Phật cũng tách rời khỏi thân hình ông ta, rơi xuống đất, tối tăm không chút ánh sáng.
Trên bề mặt tượng Phật lại xuất hiện một vết nứt sâu hoắm!
"Hít..."
Huyết Ma phải hít một ngụm khí lạnh.
Ban đầu, sau khi giao đấu với một chưởng của Diệp Phàm, ông ta tưởng mình đã hiểu rõ sức mạnh của đối phương.
Nhưng không ngờ, lúc nãy Diệp Phàm căn bản chẳng hề dùng toàn lực.
Thắng nhóc này thật quá đáng sợ!
"Lão già kia, lại đây, cứ tiếp tục đi, bày ra hết mọi thủ đoạn đi, tôi sẽ đấu với ông đến khi nào chơi sướng thì thôi.”
Diệp Phàm nheo mắt, nhe răng cười một cách đều cáng.
"Hừ! Vậy thì để mày mở mang kiến thức về thực lực chân chính của tao!”
Nói rồi, Huyết Ma cắn rách đầu lưỡi, một lần nữa phun một ngụm máu tươi lên tượng Phật.
Rồi gầm lên một tiếng:
"Linh hồn đến đây!"
Tức thì, một cơn gió âm lạnh dâng lên, bốn mươi bóng đen mờ ảo từ phía chùa Vạn Phật xà xuống, lọt vào trong tượng Phật.
Đó chính là những linh hồn của bọn lính đánh thuê trước đó.
Huyết Ma nhíu mày:
"Vẫn chưa đủ! Cậu đến đây!”
Nói rồi ông ta bất ngờ chụp lấy Tưởng Bẵng Phi đang núp gần đó.
"Chú... Chú Lệ, chú muốn làm gì thế?" Tưởng Bằng Phi sắp bị dọa điên rồi
"Không phải cậu muốn giết Diệp Phàm sao? Vậy thì cũng phải bỏ ra chút sức lực chứ, tôi dùng cậu để tế sống, nâng cao thực lực!” Huyết Ma nói với vẻ mặt dữ tợn.
-Trong lòng lão ông ta hiểu rõ.
Nếu không tìm cách giết được Diệp Phàm, hôm nay chính mình chắc chắn sẽ phải chết!
Còn về phần Tưởng Bẵng Phi, giết luôn cảng tốt.
Lúc này, cái quan trọng nhất vẫn là tính mạng của chính mình.
"AI Đừng, đừng mà chú Lệ, nhà họ Tưởng vẫn luôn đối xử tốt với chú mà!"
Lúc này, Tưởng Bằng Phi đã hối hận đến xanh ruột.
Giá như biết trước thì cho dù có chết anh ta cũng sẽ không chọn đối đầu với Diệp Phàm.