Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bao Nuôi Thiên Tài

Thành tích học của Lệ Mai cũng khá tốt, luôn nằm trong top mười học sinh có điểm cao nhất trường. Ngoài ra, cô còn nổi trội ở bộ môn tennis. Vì yêu thích môn này nên gia đình đã chi một khoản tiền lớn xây hẳn một sân tập riêng trong nhà,còn mời huấn luyện viên về nhà tập riêng. Trùng hợp! Huấn luyện viên riêng của Lệ Mai cũng chính là trưởng bộ môn giáo dục thể chất ở trường trung học Ánh Sáng, là một tuyển thủ từng giành nhiều huy chương nay đã giải nghệ.

Cứ mỗi tối chủ nhật, từ bảy giờ đến mười giờ, Lệ Mai sẽ được huấn luyện viên tập riêng trong sân tennis tại nhà. Vì không thích bị làm phiền nên người làm không được đến đây khi không được cho phép. Chính vì thế, chuyện xảy ra ở nơi này ngoài người trong cuộc thì không còn một ai biết nữa.

"Thầy, đêm nay ở lại được không?"

Tập luyện tennis gì chứ? Đây chỉ là cái cớ để nói với người ngoài mà thôi. Thực chất, giờ dạy thêm này là nơi hò hẹn, yêu đương công khai giữa học sinh và thầy giáo.

Từ khi lên phổ thông, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lệ Mai đã vô cùng muốn có mối quan hệ vượt mức thầy trò với trưởng môn giáo dục thể chất của mình. Dù thầy ấy có vợ con thì đã sao? Cô chỉ cần giở một chút chiêu trò thì thầy ấy đã đổ gục rồi.

Trong trường nhiều ánh mắt để ý, cả hai tuy lén thể hiện tình cảm nhưng không đủ. Sau đó, cô đã lấy cớ này để hai người có thể công khai ở bên nhau. Suốt hai năm qua, thầy giáo điển hình yêu thương vợ con này đã trở mê đắm đến không thể buông bỏ cô. Còn cô thì được trở thành tình nhân nhỏ bé, cùng thầy trải qua những ngày tháng yêu đương vụng trộm vô cùng kích thích như trong tiểu thuyết.

"Vợ thầy mang thai thì ở nhà làm gì?" Ngồi trong lòng người tình, Lệ Mai nũng nịu. "Lâu rồi thầy không ở lại, em nhớ thầy nhiều lắm."

"Tiểu yêu tinh... Lần khác đi, hôm nay thầy phải về..."

"Thầy nỡ bỏ em sao?" Lệ Mai vừa nũng nịu, vừa tự ý cởi bỏ áo bên ngoài của mình và tình nhân. "Thầy... Ở lại đêm nay đi... Em sẽ khiến thầy không hối hận..."

"Được... Thầy ở lại..."

"Vậy mới ngoan..."

Tình nhân đã không cưỡng lại được, không cần chờ đợi lên phòng mà đẩy cô xuống nền sân, ném hết quần áo trên người sang một góc rồi nhanh chóng tấn công khắp nơi trên cơ thể cô.

Hai cơ thể trần trụi lăn lộn trên sân tennis, tiếng thở dốc, rên rĩ, cười đùa do khoái cảm dục vọng vang lên không ngừng. Ngồi nhún nhảy trong lòng người yêu, Lệ Mai mỉm cười khi thấy tình nhân như thú hoang lần đầu được ăn ngon đang mê mẩn gặm mút cơ thể mình. Mục đích đầu đã đạt được, Lệ Mai tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Đang chuẩn bị lên đỉnh, Lệ Mai dừng lại hành động, đẩy tình nhân ra khỏi người mình, cô lên tiếng:

"Thầy, trong trường có một đứa con gái nói xấu em... Em muốn nó mất hết danh dự khi rời khỏi trường... Thầy giúp em được không?"

"Được... Nghe em hết..."

Lệ Mai nở một nụ cười dâm đãng khi thấy tình nhân không chịu nổi, vội vàng đẩy ngã cô ra sân, trèo lên người rồi mạnh mẽ tấn công. Lệ Mai kêu la không ngừng. Không phải vì đau đớn mà là sự vui sướng khi đạt được khoái cảm dục vọng.

__________________

Một câu nói của vợ đã khiến Hà Phong huy động lực lượng truy tìm. Mất một đêm, người của ông đã tra ra thân phận của cô gái mà vợ nhắc đến. Nhìn bức hình thiếu nữ trên tay, Hà Phong lấy trong ngăn bàn ra một bức hình đã ố vàng để so sánh. Quả thật, hai người có đường nét khá giống nhau, còn về đôi mắt thì như hai giọt nước, giống nhau đến khó tả.

"Thân phận cô bé này thế nào? Ba mẹ cô bé quê ở đâu?"

"Theo điều tra thì quê của ba mẹ cô bé này ở miền Bắc nhưng không hiểu sao cô ấy và mẹ lại chuyển đến một vùng núi hẻo lánh ở miền Trung khi vào cấp hai." Hà Khánh Lâm báo cáo những gì mình tra được. Hắn không hiểu nhưng vẫn làm theo lời căn dặn của ba mình.

"Khánh Vân là người miền Nam...không lẽ là trùng hợp..."

"Không phải trùng hợp." Bà Hạnh nhớ ra một chuyện cũ nên vội nói ngay cho chồng. "Em nhớ Khánh Vân từng kể khi còn nhỏ từng sống vài tháng ở miền Bắc. Cô ấy nói nơi đó có người bạn rất thân."

"Ba mẹ cô bé này có điểm gì lạ không?"

"Con đang điều tra sâu thêm." Nhịn không nổi, Hà Khánh Lâm nhìn ba mẹ, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ? Cô bé này là ai?"

"Sau này sẽ kể cho con nghe. Bây giờ, con hãy cho người đi lấy mẫu tóc của cô bé đi xét nghiệm ADN với ba."

"Sao ạ!" Hà Khánh Lâm giật mình.

Cũng trong lúc này tại biệt thự riêng của mình, Hà Lâm đang tức giận vô cùng, hắn đã cho gọi rồi tống khứ rất nhiều cô gái. Đêm nay, hắn mỗi khi tiếp xúc với cô gái nào thì trong đầu lại hiện ra bóng hình người con gái xa xưa. Bao năm nay, hắn đã quên sạch kí ức của người đó trong đầu nhưng không ngờ chiều nay, bắt gặp ánh mắt một cô bé đi ngang qua, chuyện cũ lại quay trở về.

Xoảng!

Hà Lâm tức giận đập nát mọi thứ trong phòng. Tại sao? Tại sao hắn vẫn không thể quên người phụ nữ thấp hèn đó?

**

"Mẹ ơi, mẹ có thấy mấy cái áo con may không?"

Hải Lan sau khi học bài xong thì chợt nhớ mấy cái áo sơ mi may cho Eric vẫn chưa gắn nút. Nhưng thật lạ! Cô nhớ là mình cất trong tủ mà, sao nãy giờ không thấy. Cô liền chạy sang phòng kế bên hỏi mẹ.

Nhưng không ngờ, mẹ cô còn chưa trả lời thì ba đã vui vẻ cầm mấy cái áo của cô đi ra, nói:

"Con gái lớn rồi, còn biết may áo cho ba nữa. Ba thử rồi, hơi chật, con chỉnh lại đi."

"Ba... Thật ra... Áo này con may cho bạn... Ba thích thì lần sau con may cho..." Hải Lan xấu hổ, lí nhí trả lời rồi vội vàng giành lại mấy cái áo, chạy thật nhanh trở về phòng.

"Con may cho bạn... Cái gì! Đây là áo con trai mà." Ông Hoàng giật mình, hét lớn khi nghe lời giải thích của con gái. Con gái của ông vậy mà may áo cho một thằng con trai khác... Là thằng chết bầm nào dám quyến rũ con gái ông?

**

Hơ..ơ..ơ... Hắc xì...

Eric đang ngồi xem tài liệu ông nội gửi đến thì bỗng nhảy mũi không ngừng.

__________________

Lầm lỡ thời học sinh, tự bươn chải nuôi sống gia đình, Hải Lan sau nhiều biến cố đã không còn nghĩ đến chuyện tìm ai đó nương tựa nữa. Cho nên, cô chưa từng trải qua cảm giác bị gia đình biết chuyện mình có bạn trai khi còn đi học. Cô chưa từng nghĩ đến nhưng sáng nay, cô đã bắt đầu có được cảm giác này rồi.

Bình thường, bữa sáng ba mẹ luôn vui vẻ nói chuyện nhưng hôm nay, mẹ thì bình thường còn ba thì dùng ánh mắt giận dỗi, khó chịu, bực tức nhìn cô không rời. Hải Lan cúi đầu ăn, cảm giác giống như phạm tội mà bị bắt tại trận vậy đó.

"Thằng đó là thằng nào? Mặc kệ nó là thằng nào thì cũng lập tức lôi xác nó về đây cho ba ngay." Ông Hoàng lớn tiếng cảnh cáo. "Không mang thằng đó về thì hai đứa đừng mong gặp lại nhau... Ba gửi con về quê ngay."

"Sao ạ!" Hải Lan không ngờ người ba này bình thường hiền lành lại có thể nói ra mấy lời dọa nạt đáng sợ như vậy.

"Không tin thì con cứ thử."

"Ông này, đừng dọa con nữa." Bà Hoa cảnh cáo chồng rồi quay sang dặn dò con gái. "Tuổi mộng mơ thích ai đó là chuyện bình thường, nhưng con không được để ảnh hưởng đến việc học. Con hiểu ý mẹ phải không?"

"Mẹ yên tâm. Việc học với con vô cùng quan trọng. Hơn nữa bọn con giao hẹn rồi, chờ con đủ tuổi thì cậu ấy mới tính tới chuyện xin cưới."

Hải Lan nói xong thì mới biết mình lỡ lời. Kết quả, mẹ cô ngạc nhiên làm rơi đũa ăn, còn ba cô nghẹn cả thức ăn trong miệng.

"Thằng khốn đó... Gọi thằng khốn đó đến đây ngay..." Ông Hoàng tức giận hét lớn.

**

Nếu không phải đến giờ đi học thì Hải Lan không biết phải ở nhà thế nào nữa. Ba đã bị cô làm cho nổi giận đùng đùng rồi. Kiếp trước cô không có ba nên chưa từng cảm nhận được tình ba con nên bây giờ, thấy ba vì chuyện mình có bạn trai mà nổi trận lôi đình thì cô cảm giác thật ấm lòng. Thì ra được ba quan tâm là thế này.

Thoát khỏi sự truy hỏi của ba mẹ, vừa vào trường, Hải Lan lại bị Oanh, My kéo đi hỏi chuyện. Tiết đầu là tự học, có nghĩa là thời gian phù hợp nhất để hỏi cung, Hải Lan không ngờ chuyện bạn trai của mình lại được quan tâm như vậy.

"Hải Lan không biết sao? Hôm qua bạn trai dùng mô tô chở Hải Lan đến trường đã được nhiều học sinh chú ý, còn chụp cả ảnh để đăng lên facebook nữa." My lên tiếng. "Không nhìn được khuôn mặt nhưng dáng đó nhất định là soái ca rồi. Còn cả chiếc mô tô đó nữa, oách hết chỗ chê... Nghe mọi người nói loại xe này là phiên bản giới hạn đó."

"Hải Lan quen lâu chưa? Định khi nào giới thiệu cho tụi này? Nhớ là phải đãi một chầu ra mắt hoành tráng đó nha." Oanh thích thú nói. "Ở gần đây mới mở quán piza mới, chúng ta đến đó nha. Chỗ này đông khách lắm. Để mình gọi điện đặt chỗ trước."

"Ăn piza nhanh béo lắm. Mình ăn đồ Nhật đi. Gần trường có một nhà hàng Nhật ngon lắm." My không chịu trước ý kiến của Oanh. Oanh không sợ mập nhưng cô thì rất sợ đó.

"Hay thế này đi. Chầu một ăn piza, chầu hai ăn đồ Nhật... Đúng rồi! Nhắn tin rủ Đăng đi cùng, hỏi thằng nhóc đó thích gì?"

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, Hải Lan không thể và không có cơ hội mở miệng. Từ chuyện ăn gì, ở đâu lúc nào đều do My, Oanh chủ trì. Hải Lan thấy cô có bạn trai mà hai cô bạn này còn vui hơn mình nữa.

Hải Lan không biết hôm nay là ngày gì nữa. Đầu tiên là ở nhà, sau đó là trong lớp học. Bây giờ cô lên thư viện dọn sách cũng bị chặn lại hỏi chuyện bạn trai. Và ngạc nhiên nhất người hỏi lần này lại là Dương. Cô và cậu ta đâu có thân quen đến nỗi phải hỏi chuyện của nhau.

"Quen tôi không được sao?"

Chồng sách trên tay Hải Lan suýt nữa là đổ khi nghe lời thổ lộ của Dương. Trời ạ! Ai nói cho cô biết thằng nhóc này bị đau ở đâu vậy?

"Hình như tôi đã nói rõ từ đầu rồi thì phải. Tôi không thích cậu." Hải Lan trả lời ý này một lần nữa.

"Tại sao lại không thích tôi? Con gái trong trường này ai cũng thích tôi tại sao cậu không thể?" Dương hỏi ngược lại.

"Vậy nói cho tôi một lý do tôi nên thích cậu đi."

"Tôi nhà giàu, đẹp trai, học giỏi, ga lăng..."

"Nhà giàu, đẹp trai, học giỏi, ga lăng... Mấy thứ này rất nhiều người có, không lẽ tôi đều phải thích họ?" Hải Lan vỗ tay lên vai Dương, nói: "Thích một người là ngoài người đó thì không thể thích ai nữa."

Vất vả mới thoát khỏi Dương, Hải Lan không ngờ thằng nhóc này cứ lải nhãi suốt về chuyện thích, nói làm gì có người chỉ thích một người khiến cô đau cả đầu.

Công việc dọn sách ở thư viện Hải Lan đã quen thuộc rồi. Bây giờ, cô không cần tra cũng biết những quyển sách trên tay nên đặt ở đâu mới đúng.

Ngồi trên thang cất hết sách, khi bước xuống, cô bị hụt chân vấp té thì một ai đó đã đỡ lấy cô. Cứ tưởng là Eric, hóa ra là người khác.

"Em cám ơn thầy." Hải Lan lễ phép lên tiếng khi phát hiện người giúp mình là thầy trưởng bộ môn giáo dục thể chất.

"Con gái không nên trèo cao như vậy, té thì không hay... Nói chỗ số sách còn lại, tôi giúp em."

"Dạ, em cám ơn thầy."

Hải Lan không ngờ thầy trưởng bộ môn lại nhiệt tình như vậy, số sách cần cất cao ngất trên bàn chẳng mấy chốc đã được cất hết vào chỗ. Cô không ngừng cám ơn khi thầy rời đi.

Hải Lan không biết rằng ở cách đó không xa, Lệ Mai đã cố chụp lén hình ảnh giữa cô và thầy trưởng bộ môn. Cô nàng vui mừng đem chúng chỉnh sửa lại đôi chút.

Hình ảnh là điều chân thật. Tuy nhiên, nếu biết cách chụp, biết cách chỉnh sửa thì nó sẽ trở thành cái bẫy thị giác vô cùng hoàn mỹ.

Vốn dĩ tình huống giữa Hải Lan và thầy trưởng bộ môn vô cùng đơn giản và trong sáng, nhưng dưới công nghệ chỉnh sửa, thay đổi góc chụp thì đã trở thành một câu chuyện khác. Nhìn những bức hình chỉnh sửa này có gì khác với việc Hải Lan đang cố quyến rũ thầy giáo.

**

Eric hôm nay bận việc nên sẽ đến muộn một chút cho nên sau khi tan học, Hải Lan ở chỗ cũ đợi anh.

Đang loay hoay tìm sách đọc trong khi chờ đợi thì một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Mùi hương quen thuộc khiến Hải Lan mỉm cười xoay người lại.

"Không phải nói đến trễ sao?" Vòng tay ôm qua người Eric, cô hỏi.

"Nhớ quá nên vội đến gặp Hải Lan ngay." Eric vừa nói vừa di chuyển Hải Lan vào sát bức tường phía sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!